Thế Tử Thật Hung

Chương 320: Ngươi tiến cung làm cái gì nha! (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Tùy theo Đường Giao không ngừng đi lại khắp kinh thành, chuyện Thập Vũ Khôi rốt cuộc cũng định xuống, mùng tám tháng năm cử hành một trường luận võ ở Trụy Long Vịnh ngoài thành, nghênh chiến nhị đương gia Thiên Nhận Môn Tư Đồ Nhạc Minh.

Tuy là tuyển chọn Thập Vũ Khôi, nhưng sóng triều mà chuyện này nhấc lên ở Trường An Thành lại không cao, rốt cuộc thanh danh hai người này trên giang hồ không được lớn cho lắm, rất nhiều người còn hy vọng Giả công công đi ra đánh một trận với Đường Giao, như thế mới thật đặc sắc. Chẳng qua đề nghị này tự nhiên bị triều đình bác bỏ, triều đình cần Đường gia làm tấm gương, không phải muốn cầm Đường gia làm trò cười .

Trừ chuyện đó ra, Trường An Thành vô cùng bình tĩnh, thậm chí có thể nói là an tĩnh dị thường, như thể mưa thuận gió hoà vạn sự thái bình, song vẫn có một ít nhân vật ngửi được dự triệu bất thường, biết rõ đây là đoạn thời gian an tĩnh trước khi mưa gió cuốn thốc toàn thiên hạ.

Có thể ngửi được dự triệu chỉ là một nhóm nhỏ người, mà đại tiểu thư Hoài Nam Tiêu gia Tiêu Khinh chính là một trong số đó.

Chẳng qua Tiêu đại tiểu thư đã bị mưa to gió lớn dày vò qua một lần, gần đây trạng thái tinh thần không được tốt cho lắm, trừ quan chú đủ loại biến động triều chính, còn phải chú ý đến con cờ then chốt dẫn lên mưa gió lần này … Hứa Bất Lệnh.

Từ sau lần trước giúp muội muội đi ra ngoài chơi đến nỗi chịu thiệt, Tiêu Khinh liền không tiếp tục tiến cung, trong gia yến đối thoại mấy câu ngắn ngủi với Hứa Bất Lệnh liền không tiếp tục đi gặp Hứa Bất Lệnh nữa.

Câu “xem núi là núi kia của Hứa Bất Lệnh khiến Tiêu Khinh nghĩ thông rất nhiều điều, lại không xác định lời này là Hứa Bất Lệnh thuận miệng nói ra hay còn thâm ý khác.

Nếu là cố ý nhắc nhở nàng, Hứa Bất Lệnh tất đã thấy rõ toàn cục, thậm chí còn nhìn thấu hơn cả nàng. Nhưng mà động tĩnh gần đây của Hứa Bất Lệnh lại quá mức bình thường, tựa hồ căn bản không cảm giác được ván cờ lớn quay chung quanh hắn, không có chuẩn bị ứng đối gì cả, thậm chí còn có tâm tư bồi sư phụ ra ngoài thành tản bộ, bị người bức đến độc phát.

Từ nhỏ Tiêu Khinh đã tinh thông tính toán nhân tâm, một khi cảm thấy nhìn không thấu người nào đó, như vậy liền chỉ có thể là hai trường hợp … hoặc là người kia thật chỉ bình bình không kỳ, khiến nàng nhìn không ra được gì. Hoặc là người kia giấu quá sâu diễn quá thật.

Tiêu Khinh tự nhiên nguyện ý tin tưởng Hứa Bất Lệnh là kẻ sau, rốt cuộc nếu người liếm nàng từ đầu đến chân mấy lần chỉ là một tên dung tài lỗ mãng không não chỉ biết làm thơ từ, thực sự quá đáng giận.

Nhưng Tiêu Khinh lúc nhỏ dưỡng qua Tỏa Long Cổ, cũng nghiên cứu phần nào, biết được độc cổ này không có thuốc nào cứu được.

Bây giờ mưa gió sắp hàng lâm, mạng đều sắp mất, còn không có nửa điểm chuẩn bị, bộ dạng như thể đang chờ chết, thực sự không giống là kẻ ẩn giấu quá sâu.

Ôm theo ý nghĩ này, Tiêu Khinh tử tế quan sát mấy ngày, đáng tiếc còn chưa nhìn ra được gì, muội muội không tiến tới kia của nàng lại bắt đầu gọi Hứa Bất Lệnh tiến cung.

Về phần tiến cung để làm gì, Tiêu Khinh cảm đồng thân thụ thể hội qua một lần, há có thể không biết.

Đã không cách nào giết Hứa Bất Lệnh, cũng không cách nào thiến đưa vào cung, như vậy loại chuyện này tuyệt đối không thể tiếp tục, lỡ như bị phát hiện chẳng phải đi đứt .

Kết quả là, cùng ngày Hứa Bất Lệnh tiến cung, Tiêu Khinh trực tiếp gọi xe ngựa tới thẳng Trường Nhạc Cung...

------

Mùng ba tháng năm, đêm trước tiết Đoan Ngọ, Trường An Thành mưa to, sấm chớp rền vang, nước mưa xua tán thời tiết khô nóng mấy ngày qua.

Trong chính sảnh Trường Nhạc Cung, thái hậu một mình ngồi trên nhuyễn sạp, chăm chú soi mình vào trong gương đồng chỉnh sửa búi tóc và trang dung, dù biết tình tự lúc này không đúng cho lắm, lại vẫn không khắc chế được tâm tư mong mỏi trong lòng.

Từ sau lần giải độc đầu tiên cho Hứa Bất Lệnh, về cơ bản cách mỗi mấy ngày thái hậu liền sẽ gặp mặt Hứa Bất Lệnh một lần, sau đó trên thẻ gỗ mang theo bên người lại được khắc thêm mấy nét.

Lúc mới đầu, trong lòng thái hậu chỉ có chống đối và mâu thuẫn, thậm chí có mấy phần sợ sệt, bởi vì cái đêm giải độc kia thực sự quá khó chịu, làm ra rất nhiều chuyện mà bản thân nàng không muốn làm, trong lòng rất khuất nhục và thẹn phẫn, nhưng lại không thể không nhẫn nhịn, thẳng đến bị làm cho ngất ngây, mất đi năng lực phản kháng, như là cá thịt trên thớt mặc người cắt mổ.

Trong lòng thái hậu vẫn nhớ được dự tính ban đầu … Hứa Bất Lệnh là người lòng mang trong thiên hạ, vì thiên hạ nàng mới xả thân cứu Hứa Bất Lệnh, cứu xong liền tự sát, nàng không thẹn với bất kỳ ai.

Nhưng từ sau nụ hôn trên Tiên Nữ Kiều và cái đêm đổi lấy thân phận tự do với tỷ tỷ, nàng liền phát hiện tâm tư mình đã có chút biến chuyển, bắt đầu chán ghét thân phận thái hậu, trong đầu cứ luôn tưởng tượng nếu mình có được thân phận tự do thì tốt biết mấy.

Tâm tư này hiển nhiên không đúng, nàng chính là thái hậu Đại Nguyệt, vô luận thế nào đều không nên nảy sinh tình cảm với Hứa Bất Lệnh.

Lý trí khiến nàng gắt gao đè ép tâm tư này, lúc đêm khuya nhân tĩnh, bản năng lại áp qua lý trí, khiến nàng trằn trọc không cách nào nghĩ được, cứ muốn chết cho hết chuyện, nhưng độc còn chưa giải xong, sao có thể chết được...

Đặc biệt là từ sau khi rời khỏi tránh nóng sơn trang, thái hậu liền không tiếp tục giải độc cho Hứa Bất Lệnh, nhoáng cái đã hơn hai mươi ngày trôi qua, trên thẻ gỗ vẫn là: “Chính chính chính chính.

Thái hậu vốn không nóng nảy, cũng không nên gấp gáp, nhưng chỉ mới qua chưa đến mười ngày, thái hậu liền phát hiện không thích hợp.

Không biết làm sao, đến tối nàng căn bản không ngủ được, tâm lý bức bối cứ như mèo quào, nghe thấy gió thổi cỏ động liền tưởng rằng Hứa Bất Lệnh đến rồi. Lý trí cường hành khắc chế, thậm chí mắng chính mình “Có xấu hổ hay không..., nhưng chính là không nhịn được...

Trước mấy ngày nghe nói Hứa Bất Lệnh độc phát khó mà áp chế, ngày đêm chịu thống khổ vạn kiến đốt thân trong phủ, nàng rốt cuộc khắc chế hết nổi, trong lòng không phải sợ, mà là đau.

Rõ ràng nàng có thể giúp giải độc, sao có thể để mặc Hứa Bất Lệnh chịu khổ...

Phát hiện tỷ tỷ tựa hồ đoán được điều gì, song nàng đã không cố được quá nhiều, nàng không có cớ đi Túc Vương phủ, bèn chấp nhận rủi ro bị tỷ tỷ hoài nghi, đưa bái thiếp gọi Hứa Bất Lệnh tới.

Vốn tưởng Hứa Bất Lệnh sẽ bách không kịp đợi, trong ngày liền đến, như vậy liền sẽ không chịu Tỏa Long Cổ hành hạ, kết quả...

Kết quả đứa này …. đứa này thà gánh Tỏa Long Cổ độc phát đều không chịu tiến cung...

Dù là vì che giấu thì cũng có thể kiếm cớ mà, tỷ như trong cung mát mẻ, vào đêm hàn độc lắng lại chút … vân vân, tùy tiện mượn cái cớ nào đó là được rồi...

Mấy ngày nay thái hậu mở mắt là Hứa Bất Lệnh, nhắm mắt cũng là Hứa Bất Lệnh, cứ luôn tưởng tượng ra cảnh Hứa Bất Lệnh độc phát sắc mặt tái xanh lăn lộn trong phòng, đau lòng muốn chết. Mà nỗi lo lắng nàng dành cho Hứa Bất Lệnh lần này không chỉ mỗi xuất phát từ tư tình, vậy nên lý trí càng không cách nào khắc chế, đau lòng hệt như lúc nhỏ mất đi thứ gì đó quan trọng vậy.

Cũng may ông trời có mắt, rốt cuộc trời mưa xuống, thời tiết mát mẻ, Hứa Bất Lệnh có thể thừa cơ tiến cung.

Nghe được tin tức Hứa Bất Lệnh qua tới, thái hậu lập tức khó mà duy trì phong thái đoan trang đại khí vốn có, cảm thấy mình như phát điên, tay chân không còn nghe sai khiến, đầu óc cũng lăng loạn, cứ thế ngồi trước gương đồng chăm chú trang điểm, không muốn trên người hiện ra mảy may tì vết nào, chỉ có như vậy mới khiến bản thân không đến nỗi thất thố chạy vọt ra Trường Nhạc Cung.

Cứ thế, cảm giác một ngày bằng một năm không biết qua bao lâu, trong hành lang cung điện cuối cùng vang lên tiếng bước chân.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)