--------
Nửa đêm canh ba, toàn thành yên ắng không tiếng động.
Hứa Bất Lệnh trở lại hậu trạch vương phủ, trong đầu vẫn đang suy tư chuyện vừa rồi.
Theo như hắn suy tính, hiện tại kẻ đứng sau màn đã buông ra dây cung, tiếp theo liền là …. khuấy động sóng gió ngất trời.
Ở vào thời khắc then chốt thế này, một tia một hào phán đoán sai lầm đều sẽ thay đổi toàn bộ đại cục, khiến vô số người mất mạng dưới hạo kiếp, trong đó bao gồm chính hắn, Túc Vương, tất cả người thân, thậm chí toàn bộ thiên hạ.
Nhưng đúng vào thời khắc then chốt này, một thanh kiếm đột nhiên chỉ tới cổ họng Hứa Bất Lệnh.
Trong đình viện hậu trạch không có đèn đuốc, an tĩnh phảng phất không người cư trú.
Hứa Bất Lệnh vừa mới vào nhà đóng cửa lại, liền phát hiện bên cửa phòng có một người đang đứng, trong tay cầm Thanh Phong trường kiếm, chính đang chỉ tới cổ họng hắn.
Hắn nghe được tiếng hít thở, biết Ninh Ngọc Hợp ở trong phòng, tưởng là Ninh Ngọc Hợp có việc chờ mình, hắn không đề phòng Ninh Ngọc Hợp cho nên mới bị bất ngờ.
- Sư phụ, ngươi...
- Đừng gọi ta sư phụ!
Trong phòng không đèn đuốc, chỉ có ánh trăng mông lung nhỏ yếu hắt vào.
Ninh Ngọc Hợp nước mắt như mưa, gương mặt vốn tìm không ra nửa điểm tì vết, lúc này lại chỉ có đau lòng và thất vọng, hàng mi cong và khóe miệng bất giác run lên, tay siết chặt đốc kiếm cũng đang không ngừng run rẩy, tròng mắt ôn nhuận như nước tràn đầy vẻ khó mà tin tưởng.
Hứa Bất Lệnh lập tức cứng đờ, khẽ đưa tay, Ninh Ngọc Hợp liền dí kiếm tới sát mấy phần:
- Không được động!
Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt, lộ ra ý cười, thản nhiên đứng trước lưỡi, nghi hoặc hỏi:
- Sư phụ, sao thế?
- Không được gọi ta sư phụ, ta không phải sư phụ ngươi, ta không có đồ đệ như ngươi!
Ninh Ngọc Hợp gằn lên từng tiếng, gắt gao nắm bắt chuôi kiếm, hét lên gần như cuồng loạn.
Hứa Bất Lệnh hơi sợ, nhìn mũi kiếm trên cổ:
- Ách ... Rốt cục làm sao?
Ninh Ngọc Hợp hô hấp gấp rút, lắp bắp nói:
- Ngươi... Ngươi chính là cặn bã bại hoại, ta nhìn lầm ngươi, ngươi không phải chính nhân quân tử, trong mắt ngươi không có nửa điểm vương pháp, ngươi...
Nói đến sau cùng, thậm chí nức nở không thốt được nên lời.
Hứa Bất Lệnh mờ mịt hỏi:
- Ta không nói mình là chính nhân quân tử, ta là Túc Vương thế tử, là người định ra vương pháp ... Rốt cục làm sao?
- Ngươi làm gì với ta?
Ninh Ngọc Hợp cường hành đè nén nước mắt, lại ép không được thất vọng, xấu hổ và giận dữ trong lòng.
Hứa Bất Lệnh suy tư một phen, lát sau mới nói khẽ:
- Cứu sư phụ hai lần... Hình như không làm gì khác nữa cả .
Ninh Ngọc Hợp thấy hắn còn muốn chống chế, từ trong ngực lấy ra chiếc yếm, giơ lên trước mặt Hứa Bất Lệnh:
- Ngươi giải thích thế nào?
Hứa Bất Lệnh tiếp lấy chiếc yếm, đánh giá một lúc, khẽ nhíu mày nói:
- Ngươi cho ta, ta thu lại, có vấn đề gì à?
- ...
Ninh Ngọc Hợp hít mấy hơi thật sâu, nhấp hé môi, lại từ trong ngực lấy ra giấy tuyên, lật giở, lộ ra đồ án phượng bay giương cánh trên đó:
- Cái này? Ngươi biết được cái này từ chỗ nào?
Hứa Bất Lệnh không biết phải nói gì. Lúc mới gặp Ninh Ngọc Hợp, hắn đúng là ôm lấy mục đích cứu người, không hề có ý khinh nhờn Ninh Ngọc Hợp, thậm chí loạn động đều không, chỉ là vô thức liếc mấy cái. Nhưng nói ra lời này, Ninh Ngọc Hợp hiển nhiên sẽ không tin.
Ninh Ngọc Hợp thấy Hứa Bất Lệnh không lên tiếng, nhích mũi kiếm gần thêm mấy phần, run giọng quát:
- Ngươi nhìn thấy ở đâu?
Hứa Bất Lệnh hơi mở miệng, đưa tay muốn đoạt lấy trường kiếm .
- Không cho động!
Ánh mắt Ninh Ngọc Hợp chất đầy bi thương, khàn khàn nói:
- Ta tin tưởng ngươi, cảm thấy ngươi là người tốt, là chân quân tử, thu ngươi làm đồ đệ... Ngươi... Sao ngươi lại là người như vậy?
Hứa Bất Lệnh nhíu mày, hắn ngay cả tên thợ săn vừa rồi đều không giết, trước nay cũng chưa từng bạc đãi qua ai, cùng lắm là chiếm chút tiện nghi từ nữ hài tử, đại bộ phận còn là đối phương chủ động, lại cũng không bội tình bạc nghĩa, sao lại nói hắn như thể cặn bã thế này.
- Ta làm sao?
- Ngươi...
Ninh Ngọc Hợp thấy hắn còn chết không thừa nhận, tình tự khống chết hết nổi, nước mắt rơi xuống như mưa, trực tiếp vứt kiếm đi, đưa tay kéo dây buộc đạo bào, lộ ra cần cổ tuyết trắng, tựa hồ muốn cởi bỏ quần áo.
Hứa Bất Lệnh thấy tình thế không ổn, vội vàng tiến lại bắt lấy hai tay nàng:
- Sư phụ, ngươi làm cái gì?
Ninh Ngọc Hợp ra sức giãy dụa, nước mắt tuôn rơi:
- Ngươi nhìn đi, không phải ngươi thích nhìn lắm ư? Ngươi đều vẽ ra rồi mà, đã nhìn qua, khó trách ngươi gọi ta “Bạch đạo trưởng, ngươi... Ta tin tưởng ngươi như vậy, coi ngươi là đồ đệ, ngươi tại sao phải làm loại chuyện này...
- Khi ấy ta cứu ngươi, ngươi trúng độc châm, ta tìm độc châm mới cởi quần áo, chẳng lẽ lại đứng im nhìn ngươi chết? Thủ cung sa vẫn còn, ta không làm gì với ngươi cả!
Ninh Ngọc Hợp hô hấp phập phồng, không ngừng lắc đầu, nói năng lộn xộn hết cả:
- Ngươi thừa nhận, ngươi đã nhìn...
Hứa Bất Lệnh không khỏi bó tay hết cách:
- Đúng là ta có nhìn, sợ ngươi không chịu được nên mới không nói, nếu ngươi cảm thấy ta làm hỏng thanh bạch của ngươi, ta cưới ngươi là được.
- ...
Ninh Ngọc Hợp thoáng sửng sốt, không ngờ Hứa Bất Lệnh sẽ nói ra những lời này, nàng lắc đầu, đột nhiên rút tay về:
- Ta là sư phụ ngươi!
Hứa Bất Lệnh trải tay ra:
- Nhưng đương thời không phải.
Ninh Ngọc Hợp gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Bất Lệnh, vành mắt đỏ lên, lồng ngực phập phồng, đưa tay vung ra một tát, đáng tiếc bị Hứa Bất Lệnh bắt được.
Hứa Bất Lệnh kéo nàng đến trước mặt, từ trên cao nhìn xuống, nét mặt mang theo mấy phần nổi nóng quát:
- Ngươi nói lý chút được không, trước khi bái sư, muốn cứu ngươi phải làm như vậy, sau khi bái sư, muốn cứu ngươi cũng vẫn phải làm như vậy, đâu thể khiến ta nhắm mắt tìm độc châm được... Ta bị thương, sư phụ dùng yếm băng bó cho ta, cũng không có ý đồ xấu xa gì, đạo lý như nhau cả thôi...
Không có gì ý đồ xấu xa...
Ninh Ngọc Hợp hơi chút hoảng thần, nhưng ngay sau đó lại vẫn dùng ánh mắt thất vọng nhìn chằm chằm Hứa Bất Lệnh:
- Đương thời vì sao ngươi không nói cho ta? Ngươi có ân cứu mạng với ta, ta sẽ không trách ngươi, thậm chí... Vì sao ngươi không nói cho ta?
Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt, đối với điểm này quả thật có hơi chột dạ, khi ấy hắn vừa mới hôn Ninh Thanh Dạ...
- Có phải ngươi cũng làm gì với Thanh Dạ?
- ...
Ninh Ngọc Hợp thấy ánh mắt đó của Hứa Bất Lệnh, lập tức liền rõ ràng, tia hi vọng sau cùng trong lòng cũng triệt để phá diệt. Nàng có thể hoàn tục, nhưng danh phận sư đồ lớn hơn trời, càng không thể không để ý tới Thanh Dạ mà nàng coi như con đẻ.
- Ngươi đã cùng Thanh Dạ... Vì sao còn như thế với ta...
- Khi ấy ta không biết ngươi là sư phụ Tiểu Ninh... Hơn nữa dù biết cũng phải cứu, không thể vì chút phòng bị nam nữ mà để mặc ngươi chết...
- ...
Ninh Ngọc Hợp cắn chặt răng ngà, gắt gao nhìn chằm chằm hồi lâu, cuối cùng nhịn hết nổi, nước mắt tràn mi, đưa tay đẩy ra Hứa Bất Lệnh:
- Được, ta không trách ngươi. Chuyện này, ngươi không được nói cho bất cứ kẻ nào, đặc biệt là Thanh Dạ... Từ nay về sau, ngươi cũng không được phép tới gặp ta...
Dứt lời, nhặt lên trường kiếm chạy ra cửa phòng.
Hứa Bất Lệnh có chút đành chịu, theo ở phía sau thuyết phục nói:
- Sư phụ, đã ở chung lâu như vậy rồi, trừ lần cứu ngươi có hơi không ổn kia, những lúc khác ta đều không thẹn với ngươi...
- Đã nói ta không trách ngươi, thiếu ngươi hai mạng, có cần ta trả lại luôn bây giờ không?!
Ninh Ngọc Hợp dừng bước, xoay người, ánh mắt thống khổ nói:
- Có phải ngươi muốn giết chết ta?
Hứa Bất Lệnh cũng dừng bước, trải tay ra, mềm giọng nói:
- Được rồi, ta không nói nữa, sư phụ ngươi trước tỉnh táo lại đã, đợi nghĩ thông suốt chúng ta lại tiếp tục nói chuyện.
Ninh Ngọc Hợp hít sâu mấy hơi, cú sốc tâm lý quá lớn, nhất thời nửa khắc khẳng định không nghĩ thông, nghĩ thông cũng không khả năng xảy ra cái gì với Hứa Bất Lệnh, nàng chỉ muốn nhanh nhanh rời khỏi chỗ này, thế là bèn quay người đi thẳng.
Hai người náo một trận, đánh thức Chúc Mãn Chi, lúc này chính đang khoác lên y phục, ngái ngủ đứng ở cửa nhìn vào
- Đại Ninh tỷ, Hứa công tử, các ngươi sao lại cãi nhau?
Ninh Ngọc Hợp như chợt nhớ ra điều đó, đi vào trong nhà mang đi bao bọc đã chuẩn bị xong, lúc ra cửa trực tiếp bế lấy Chúc Mãn Chi nhảy thẳng lên nóc phòng:
- Ngươi đã đáp ứng Thanh Dạ không bắt nạt Chúc cô nương, ngươi không thể nói mà không giữ lời.
Hứa Bất Lệnh thấy khai tâm quả cũng bị ôm đi, không khỏi nghi hoặc nói với theo:
- Ta đâu có bắt nạt nàng!
Chúc Mãn Chi chính đang mơ mơ màng màng, cũng nghi hoặc nói:
- Đúng mà, Hứa công tử tốt lắm, không bắt nạt ta...
Ninh Ngọc Hợp vừa mới phát hiện ra nhiều đồ lót nữ tử như vậy, chính đang vô cùng nhân phẩm Hứa Bất Lệnh, lập tức lạnh lùng nói:
- Để nàng bên cạnh ngươi, ta không yên tâm.
Nói xong liền tan biến trên nóc nhà, Chúc Mãn Chi “A... Ai nha ai nha … Đại Ninh tỷ, chúng ta đi đâu... mấy tiếng, sau đó thanh âm cứ thế càng lúc càng xa.
Hứa Bất Lệnh đứng trong đình viện, hai tay trải ra, nhún nhún vai, nghĩ nghĩ lại cúi đầu nhìn xuống chiếc yếm trong tay, có chút đành chịu thở dài, nhét lại vào trong ngực.
Lát sau, lão Tiêu chống quải trượng đi vào hậu trạch, nhìn theo hướng Ninh Ngọc Hợp vừa rời đi, nhíu mày nói:
- Tiểu vương gia không đuổi? Nữ nhân tức giận, nói vài lời mềm mỏng là được, đặc biệt là với người như Ninh Ngọc Hợp...
- Trường An Thành sắp loạn, hai người bọn họ đi trước cũng tốt, đợi sau này tìm về là được... Phái một người đi theo, đừng để chạy mất tung tích.
Lão Tiêu khẽ gật đầu:
- Phòng vệ bên phía Lục phu nhân rất nghiêm mật, hẳn sẽ không xảy ra bất trắc, để phòng ngừa vạn nhất, tiểu vương gia tốt nhất nên thủ ở bên cạnh Lục phu nhân.
Hứa Bất Lệnh trầm tư một lúc, liền vội về phòng mang theo bội kiếm, đi đến nơi ở của Lục phu nhân.
….