Gió đêm lành lạnh, mang đến một tia mát mẻ xoa dịu ngày hè oi ả.
Trong lương đình hậu trạch treo lên hai chiếc đèn lồng, Chúc Mãn Chi nằm chổng vó trên chiếc trúc, gối đầu lên bồ đoàn, trong lúc ngủ mơ lông mi khẽ run, trên mặt mang theo mấy phần ý cười.
Ninh Ngọc Hợp ngồi trên bồ đoàn cạnh đó, trong tay cầm một nhánh cây, nhắm mắt ngưng thần nghe nghóng động tĩnh xung quanh.
Ong ong ong …
Ba …
Nhánh cây lăng không quét qua, con muỗi đáng ghét lập tức tan xác.
Ninh Ngọc Hợp chậm rãi thu lại nhánh cây, tiếp tục chờ đợi con muỗi tiếp theo.
Sống trong thâm trạch đại viện vốn là buồn tẻ như vậy, chẳng qua phần buồn tẻ này, đối với bách tính hương dã thị tỉnh ngày đêm lao động, hoặc là người giang hồ thời thời khắc khắc liếm máu trên lưỡi đao mà nói thì đã là cuộc sống thần tiên.
Ninh Ngọc Hợp đợi giây lát, thấy xung quanh không còn tiếng muỗi vo ve, lúc này mới mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn lên trần nhà tối om.
Hứa Bất Lệnh đã đi ra ngoài được một lúc, đoán rằng giờ đang cùng với thái hậu...
Ninh Ngọc Hợp dù đã xuất gia làm đạo cô, nhưng nghĩ đến bộ dạng lúc này của đồ đệ và thái hậu cao cao tại thượng, trên mặt vẫn khó miễn đỏ lên, cảm thấy hết sức khó chịu, như thể chính nàng đang nối giáo cho giặc.
Chẳng qua Lệnh Nhi là chân quân tử, nhất định không phải ham muốn sắc đẹp thái hậu, nếu không phải bị bức đành chịu, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện ly kinh bạn đạo như thế...
Ninh Ngọc Hợp khe khẽ hít vào một hơi, vứt đi những ý niệm có hại với đạo tâm kia, hơi chút suy tư, liền nghĩ tới chuyện gặp phục kích lần trước.
Cảnh tượng Ninh Ngọc Hợp xả thân nhảy lên, đến nay vẫn còn quanh quẩn trong đầu.
Dù Ninh Ngọc Hợp không nguyện ý thừa nhận, song không thể không nói trong lòng thật rất cảm động, hai lần cứu mạng, nếu không xuất gia, nếu không thu làm đồ đệ, sợ là nàng sẽ thật thích nam nhân kia, võ nghệ cao cường, phong hoa tuyệt đại, ôn văn nho nhã, lòng mang hiệp nghĩa, nàng cớ gì lại không thích?
Nhưng giờ chỉ có thể than đáng tiếc, ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã già, sinh không gặp thời biết trách ai. Hiện nay thành là sư đồ cũng tốt, chí ít đây đó vẫn là người thân thuộc nhất.
Chẳng qua...
Ninh Ngọc Hợp khẽ nhíu mày, nhìn về hướng gian phòng Hứa Bất Lệnh, trong lòng có chút xoắn xuýt.
Lần trước tình thế cấp bách, lấy yếm băng bó cho Hứa Bất Lệnh, sau đó để lỡ mất, quên đòi về, chờ khi hồi thần, lại đi đòi khó miễn ngượng ngùng .
Mấy ngày nay nàng tử tế quan sát, không phát hiện Hứa Bất Lệnh ném đi chiếc yếm kia, cũng không thấy Hứa Bất Lệnh trả yếm lại.
Chắc là Lệnh Nhi cũng ngượng ngùng...
Ninh Ngọc Hợp chỉ có thể nghĩ được như thế, yếm không thể một mực nằm ở trong tay đồ đệ được, nhưng làm sao cầm về đây... Liệu có phải Lệnh Nhi đang đợi ta len lén cầm về...
Nghĩ tới đây, Ninh Ngọc Hợp cảm thấy rất có khả năng, hai bên đều không tiện mở miệng, nàng len lén cầm về, sau đó Hứa Bất Lệnh phát hiện liền cũng rõ ràng, đây đó ngầm hiểu với nhau.
Còn về phần không chào hỏi đã chạy vào trong phòng người khác, chuyện này ngược lại không có gì, Mãn Chi ngày ngày cầm chổi quét dọn, gian phòng Lệnh Nhi cũng được quét dọn qua, Lệnh Nhi lại chưa hề nói gì Mãn Chi, thậm chí còn rất cao hứng...
Ninh Ngọc Hợp lại không phải đi trộm đồ, tự nhiên không thẹn với lương tâm, hơi chút suy tư liền cầm lên chổi lông gà trong góc đình viện, đi vào phòng ngủ Hứa Bất Lệnh.
Phòng ngủ Hứa Bất Lệnh được bày biện rất đơn giản, trừ mất thứ đồ dùng tất yếu ra thì chỉ có ngăn tủ đựng quần áo, đồ áo bên trong toàn là do Lục di tự tay may vá.
Ninh Ngọc Hợp cầm chổi lông gà quét dọn khắp nơi một lượt, tìm qua hai hồi, trong ngăn tủ cất đặt một đống lớn son phấn đủ loại, lại không thấy bóng dáng chiếc yếm đâu.
Nhìn một đống lớn son phấn kia, Ninh Ngọc Hợp không lấy làm lạ, nàng thường xuyên nhìn thấy Hứa Bất Lệnh đưa son phấn cho Lục phu nhân và Mãn Chi, cũng từng đưa qua cho nàng, chỉ là chút lễ vật mà thôi, không việc gì phải để ý cả.
Trong phòng ngủ không tìm được, Ninh Ngọc Hợp liền đi tới thư phòng cách vách, thư phòng bày biện càng thêm đơn giản, chỉ có hai giá binh khí và một tủ sách, vừa nhìn liền rõ ràng.
Ninh Ngọc Hợp đánh giá trước sau một lượt, một con búp bê vải tựa lên ống bút trên bàn viết, ngoài cái đó ra thì không còn vật gì khác.
- A …?
Ninh Ngọc Hợp không khỏi nghi hoặc, theo lý thuyết mà nói, chiếc yếm hẳn phải đặt ở chỗ nàng rất dễ phát hiện mới đúng, làm sao có thể giấu tìm không được, cũng không thấy Lệnh Nhi ném đi, hẳn là len lén ném hoặc mang theo trên người?
Nghĩ tới đây, mặt Ninh Ngọc Hợp bất giác đỏ lên, ngấm ngầm “phi một tiếng, nghĩ thầm: Làm sao có thể, Lệnh Nhi mang yếm theo trong người làm gì, làm khăn tay cũng không thích hợp ...
Mạn không mục đích quét qua mấy lần, Ninh Ngọc Hợp suy tư một phen, chợt nhớ Chúc Mãn Chi cũng đang ở trong nhà, liệu có phải sợ Mãn Chi thấy được hiểu lầm?
Mãn Chi võ nghệ kém cỏi, không muốn để nàng nhìn thấy, vậy...
Ninh Ngọc Hợp giương mắt nhìn lên xà nhà, xà nhà cao chừng hai trượng, Mãn Chi chắc chắn không với tới, đáp thang cũng không chỗ để tựa vào .
Táp …
Tiếng áo bào xé gió vang lên.
Ninh Ngọc Hợp giẫm tường mượn lực, thân hình nhẹ nhàng như gió đột ngột tuốt đất mà lên, vươn tay giữ lấy xà nhà giương mắt nhìn.
Quả nhiên!
Trên xà nhà đặt một chiếc hộp gỗ, nhìn qua có vẻ như dùng để chứa mấy thứ kiểu ngọc bội, ngọc trâm …, không quá lớn, mặt trên không có tro bụi, hẳn là gần đây mới động qua.
Ninh Ngọc Hợp cầm hộp xuống đất, đi đến trước bàn viết, mở ra, chỉ thấy trong hộp chứa rất nhiều đồ … một chiếc ngọc trâm, thẻ bình an vô sự nàng đưa, một tờ giấy, một tấm giấy Tuyên, còn có... Một mảnh vải vóc sặc sỡ?
Ninh Ngọc Hợp ngẩn người một lúc, cứ cảm giác thấy mảnh vải vóc được xếp lại này nhìn rất quen mắt, như là yếm nữ tử.
!
Trong mắt Ninh Ngọc Hợp chớp qua một tia dị dạng, lông mi run lên, ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng trước là cầm lên tờ giấy nhỏ kia:
“Hứa công tử, rời đi vội vàng, quên nói với ngươi một chuyện, nếu cách giải độc hữu dụng, ngươi thiếu Chung Ly Sở Sở một mạng, sau này nhớ tìm nàng nói tiếng cảm ơn.
Những rượu này ném đáng tiếc, tiện nghi ngươi .
Sau cùng, Chúc Mãn Chi là tri kỷ của ta, nếu dám bắt nạt nàng, ta và ngươi không chết không thôi.
Vĩnh biệt.
Bút tích của Ninh Thanh Dạ.
Ninh Ngọc Hợp chớp chớp mắt, mấy câu ngắn ngủi này, thoạt nhìn giống như là Thanh Dạ đang rất tức giận, tựa hồ muốn tuyệt giao với Lệnh Nhi, giữa hai người rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Trầm mặc khoảnh khắc, Ninh Ngọc Hợp thả xuống tờ giấy, cầm lên tấm vải, mở ra nhìn … là một chiếc khăn tay màu trắng.
Ninh Ngọc Hợp khe khẽ thở ra một hơi, nhưng ngay lập tức lại phát hiện, trên khăn tay trắng có mấy điểm đỏ, tựa như vết máu.
! !
Ninh Ngọc Hợp lập tức hồi thần, vội vàng ném khăn tay vào trong hộp, hô hấp gấp rút, sắc mặt đỏ lên.
Không cần nghĩ cũng biết đây là cái gì, chắc chắn là của thái hậu ...
Hoãn thần lại một lúc, Ninh Ngọc Hợp mím môi, tiếp tục cầm lên một mảnh vải khác … hai con cá chép vàng rực.
- Hà hoa tàng lý...
Nhìn thấy khăn tay vừa rồi, lại nhìn chiếc yếm trong tay, Ninh Ngọc Hợp không lấy làm lạ, đánh giá một phen liền thả xuống, cầm lên một mảnh vải khác … cũng là yếm, chẳng qua trên này lại được thêu hoa mẫu đơn.
Ninh Ngọc Hợp khẽ nhíu mày, tử tế ngẫm nghĩ, tựa hồ từng thấy qua trên người Lục phu nhân...
! ! !
Trong mắt Ninh Ngọc Hợp không giấu được kinh ngạc, đi kèm với đó là vẻ khó mà tin tưởng!
Không ngờ Lệnh Nhi và Lục phu nhân...
Chấn kinh khoảnh khắc, Ninh Ngọc Hợp lại không khỏi nhíu mày … thật ra từ trong lời lẽ cử chỉ của Lục phu nhân, nàng nhìn ra được Lục phu nhân yêu thích Lệnh Nhi, Lệnh Nhi đối với Lục phu nhân càng là chu đáo không thôi. Hai người tuổi tác cách nhau không mấy, lại không cùng huyết thống, chỉ là ngoài miệng kêu một tiếng “Di thôi . Kỳ thật nếu muốn tái giá, cũng tính là chuyện tốt ai nấy đều hoan hỉ, không có gì kỳ quái cả ...
Khẽ hít sâu một hơi, Ninh Ngọc Hợp cầm lên mảnh vải cuối cùng, trong lòng vô số lần khẩn cầu “Không muốn không muốn..., nhưng hiện thực tàn khốc lại vẫn đánh nát huyễn tượng trong lòng nàng.
Nhìn đồ án hoa sen trên chiếc yếm màu trắng trước mặt, ánh mắt Ninh Ngọc Hợp lộ ra vẻ thất vọng và đau lòng khó mà kìm nén. Hình tượng quân tử thủ chính của Hứa Bất Lệnh bỗng chốc vỡ nát.
Ninh Ngọc Hợp hô hấp dồn dập, gắt gao nắm chặt chiếc mình, điên cuồng tìm kiếm mượn cớ, dù rằng rất gượng gạo...
Không tiện trả lại cho nàng, lại không chỗ để cất, cho nên mới đặt cùng một chỗ...
Chẳng phải thẻ bình an vô sự cũng được cất ở đây ư, chẳng qua là chỗ cất giữ vật riêng mà thôi...
Đúng đúng đúng, nhất định là như vậy...
Ninh Ngọc Hợp mím môi một cái, thoáng buông lỏng phần nào, thả chiếc yếm xuống, dời mắt về phía tấm giấy Tuyên sau cùng.
- ...
Trong phòng trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn vang lên tiếng giấy được mở ra.
Sau đó liền triệt để yên tĩnh lại, tựa hồ cả nhịp thở cũng tan biến.
…