Bóng đêm vừa mới hàng lâm, cửa lớn vương phủ đã treo lên đèn lồng, hộ vệ tuần tra tới lui xung quanh.
Trong hậu trạch rất an tĩnh, Ninh Ngọc Hợp vẫn ngồi trong phòng đả tọa, Chúc Mãn Chi thì phe phẩy quạt phiến sấp mình trên cửa sổ, nhìn lên sao sáng đầy trời.
Trong phòng ngủ cách đó không xa, Hứa Bất Lệnh sấp trên nhuyễn sạp, biểu tình có chút khó chịu, lại không thể không thành thành thật thật nằm sấp, chịu đựng Lục di dày vò.
- ... Hừ … hôm nay thái hậu lại gửi bái thiếp, nói cái gì mà lo lắng thương thế ngươi, gọi ngươi tiến cung xem xem, lần trước vừa gặp qua, giờ mới chưa đến mười ngày... Ta chăm sóc ngươi là đủ rồi, cần gì nàng phải nhọc lòng quan tâm ...
Trên nhuyễn sạp, Lục phu nhân ngồi lên lưng Hứa Bất Lệnh, chăm chú xoa bóp như là đang nhào bột, trên trán rịn ra mấy giọt mồ hôi, váy mỏng xanh nhạt sau lưng cũng bị mồ hôi thấm ướt đẫm, ẩn ẩn có thể thấy được dây yếm màu đen.
Vóc dáng đẫy đà, chỗ nên có đều có, tự nhiên cũng tương đối nặng. Chút trọng lượng này đối với Hứa Bất Lệnh mà nói thì không tính là gì, nhưng dán sát lên người lại rất nóng, cộng thêm rượu thuốc, hắn ra mồ hôi Lục phu nhân cũng ra mồ hôi, vải vóc mỏng manh có hay không có đều chẳng khác gì nhau .
Hứa Bất Lệnh cường hành ngưng thần, nỗ lực không đi cảm nhận xúc giác trên lưng, nhưng Lục phu nhân cứ nhích tới nhích lui, muốn không cảm nhận đều khó.
- Lục di... Hay là thôi đi, nóng quá...
- Ta đều không nóng, ngươi nóng cái gì?
Lục phu nhân nhấp hé môi, dùng mu bàn tay xoa xoa mồ hôi trán, cầm thuốc rượu lên, đổ một ít vào tay, sau đó lần nữa tiến hành xoa bóp:
- Ninh đạo trưởng nói cần làm một canh giờ, còn chưa đủ.
Trong lúc nói chuyện, tròng mắt đã dừng ở băng vải trên vai Hứa Bất Lệnh, mềm giọng nói:
- Lệnh Nhi, ngươi thương chưa lành, hay là đừng tiến cung, ta lui về bái thiếp?
Hứa Bất Lệnh biết thái hậu tất đã nghe được tin hắn “Tỏa Long Cổ độc phát khó mà chịu đựng nên mới mạo hiểm gọi hắn tiến cung giải độc, phần tâm ý này quả thực khiến người trong lòng ấm áp .
Đây đó đã nhiều ngày không thấy, Hứa Bất Lệnh tự nhiên cũng rất nhớ thái hậu bảo bảo, hơn nữa có một số chuyện cần an bài, quả thực nên tiến cung một chuyến, lập tức nói khẽ:
- Thái hậu cũng là quan tâm ta, trực tiếp từ chối không hay cho lắm, chọn ngày nào đó thời tiết mát mẻ tiến cung xem xem cũng được...
Lục phu nhân híp mắt lại, hơi khẽ uốn éo, lại không tiện nói gì, thu về bình rượu thuốc tính đứng dậy.
Trong lòng Hứa Bất Lệnh có chút buồn cười, quay đầu nói:
- Lục di, còn chưa đủ giờ?
- Đủ giờ cái gì nữa, ngươi đều có thể tiến cung thăm thái hậu, có bản lĩnh thì tìm thái hậu xoa bóp cho ngươi, còn ta mà … dù sao cũng học không tốt, ngươi lại không thích, trong lòng ghét bỏ...
Nói xong liền ủy khuất lên, đỡ lấy nhuyễn sạp đứng dậy, còn bực bội đưa tay đánh Hứa Bất Lệnh một cái, kết quả không đứng vững, trực tiếp liền “A... một tiếng té xuống đất.
Hứa Bất Lệnh hết cách, quay người đưa tay chụp tới, kéo lại Lục phu nhân:
- Được rồi được rồi, đi thăm thái hậu một chuyến thôi mà, nàng chẳng qua trêu chọc ngươi mấy lần, lần trước cầm tranh cho Lục di, chẳng phải ngươi cũng trêu tức nàng mấy ngày...
Lục phu nhân bị Hứa Bất Lệnh ôm eo đỡ lấy, hơi chút chỉnh lý đầu tóc, phát giác tư thế là lạ, vội đẩy tay Hứa Bất Lệnh ra:
- Hừ … dù sao ta cũng không quản được ngươi, chính ngươi nhìn vào làm là được...
Sau đó có vẻ không vui nhấc lên hộp cơm đi ra cửa phòng.
Hứa Bất Lệnh trải tay ra, sớm đã thành thói quen, không lo lắng Lục phu nhân đi về ôm theo bực bội trong lòng.
Đứng dậy ăn vận chỉnh tề, Hứa Bất Lệnh nhìn ra hoàng thành nơi xa, vốn định nhân bóng đêm tiến cung xem xem, lại sợ Tiêu đại tiểu thư và thái hậu bảo bảo chơi biến hình ký, nghĩ nghĩ bèn thành thật theo như thời gian ước định tiến cung, tránh miễn xảy ra bất trắc.
Lục phu nhân vừa rời đi không lâu, lão Thất liền chạy vào, nói lão Tiêu nghe được tin tức ở trà xá.
Hứa Bất Lệnh biết “lưỡi câu đến rồi, lập tức liền không chần chờ, hơi chút cải trang, ra khỏi phòng chuẩn bị đi xem xem.
Nhưng vừa ra đến cửa, Ninh Ngọc Hợp lại từ cửa phòng sương phòng thò đầu ra, ánh mắt vô cùng quái dị, nhìn lên đồ đệ bảo bối trên nóc nhà:
- Lệnh Nhi, ngươi... Lại đi làm việc?
Lần này Hứa Bất Lệnh không thẹn với lương tâm:
- Đi ra ngoài bận việc khác, sư phụ không cần lo lắng.
Ninh Ngọc Hợp mỉm cười, khẽ gật đầu, tan biến vào trong cửa sổ.
Hứa Bất Lệnh cũng không để ý, một mình ẩn vào trong màn đêm, như một đạo u hồn len lỏi giữa ngàn phố trăm phường, vô thanh vô tức lướt qua nửa cái Trường An Thành, đi tới trong một tòa kỹ phường phụ cận Tứ Di Quán.
Tứ Di Quán nằm tại Quang Đức Phường, cư trú ở chỗ này phần lớn là người ngoại tộc tha hương trời nam biển bắc, tới từ Tây Vực thậm chí càng xa, phái hệ, tông giáo ở phường này cực kỳ hỗn tạp, ngay cả triều đình đều không phân rõ được, trước nay luôn là nơi dễ nước đục mò cá nhất trong Trường An Thành. Câu lan kỹ phường trong Quang Đức Phường cũng có đặc sắc riêng, tỷ như trân châu đen, đại dương mã … .
Phiên bang dị tộc trước nay luôn bị coi là man di, khách nhân tới đây thường là để nếm cái lạ, luận trình độ tiêu phí thua xa Đại Nghiệp Phường, cũng tính là hàng đẹp giá rẻ.
Hứa Bất Lệnh vô thanh vô thức lướt qua trong kỹ phường, tìm đến gian phòng lão Tiêu.
Trong phòng ngập tràn mùi rượu, thợ săn che thảm núp ở góc tường, trên mặt mang theo men say, ánh mắt có phần quẫn bách.
Lão Tiêu chống quải trượng ngồi ở bên cạnh, đưa tay chỉ chỉ Hứa Bất Lệnh vừa mới tiến tới:
- Vị này chính là đại nhân Tập Trinh Ty, thành thật khai báo một lượt chuyện ngày đó xong liền sẽ thả ngươi. Bằng không, hoặc là phạt bạc năm ngàn lượng, hoặc là đi thiên lao ngồi, để bà nương tới kinh thành lĩnh người. Hôm nay đen trắng gì ngươi đều nếm cả, để cho bà nương ngươi biết...
Trong mắt thợ săn đầy vẻ đành chịu, trải tay ra nói:
- Lão tiên sinh, ta và ngươi không thù không oán, ngươi đừng có hại ta...
Lão Tiêu lấy ra một chiếc thẻ gỗ từ trong ngực:
- Lão phu là Lang Vệ, pháp bất dung tình, chính ngươi nhìn vào mà làm.
Hứa Bất Lệnh nhíu mày có chút nghi hoặc, chỉ là không tiện ngắt lời, bèn chắp tay sau lưng, giả bộ thành Lang Vệ.
Thợ săn thấy trong tay lão Tiêu cầm theo lệnh bài Lang Vệ, hơi chút do dự liền nói:
- Ta... Ta chỉ là không cẩn thận thấy được, tuyệt đối không nhúng vào chuyện kia, hai vị đại nhân đừng trách oan người tốt.
Lão Tiêu gật đầu:
- Thành thật khai báo rõ ràng liền không sao, vợ con ngươi còn ở trong nhà chờ ngươi đi về.
Thợ săn kéo lấy tấm thảm, ánh mắt có phần xoắn xuýt, ngập ngừng hồi lâu mới nói khẽ:
- ... Đương thời ta ở trong khe đá nghe ngóng, hai tên dẫn đầu trị thương cho người mắc bẫy kia, một tên trong đó nói “Cẩn thận chút, bên này có cạm bẫy thợ săn đặt, đừng để người phát giác. Nếu tiết lộ phong thanh, không tiện ăn nói với thánh thượng.
Hứa Bất Lệnh nhướng mày, ngồi xuống trước mặt thợ săn, tử tế coi chừng tròng mắt hắn:
- Tiếp tục.
- ... Khi đó ta nghĩ, thánh thượng chẳng phải là hoàng đế lão gia, chuyện này chắc phải lớn lắm, thế là sấp mình trong khe đá không dám động, lúc ấy một người khác lại nói “Ắt phải đương trường giết chết, động thủ ở chỗ này có thể đổ lên đầu giặc cướp Tần Châu, đợi qua Trần Thương liền không tiện hạ thủ.
Hứa Bất Lệnh khẽ gật đầu …. hai câu này liền đủ để chứng minh là đương kim thiên tử hạ thủ với hắn, hơn nữa còn là hạ tử thủ, giết không cần luận.
- Đám người kia dùng binh khí gì?
- Tên trúng bẫy dùng phác đao, hai tên dẫn đầu đều mang thương, màu đen.
Hứa Bất Lệnh đứng dậy, lông mày nhíu chặt, hơi chút hồi tưởng. Đáng tiếc ký ức hắn hỗn loạn mơ hồ, ngoại trừ chém giết và cái bình dưới chân thì không nhớ được gì nữa cả .
Lão Tiêu nâng quải trượng gõ nhẹ lên cổ thợ săn, hơi chút suy xét rồi nói:
- Đương thời hai tên thích khách cầm đầu đúng là dùng trường thương, còn có một tên đi đứng không tiện, bị tiểu vương gia giết ngay khi vừa chạm mặt... Đứa này nói không giả, vừa rồi tử tế khảo nghiệm qua, không giống là gián điệp tử sĩ, có thể là vô ý bắt gặp.
Hứa Bất Lệnh nhíu mày trầm tư khoảnh khắc:
- Hắn nhìn thấy đoán chừng là thật ... Giờ ta hẳn nên đang bị Tỏa Long Cổ bạo phát, ngày giờ không nhiều, mỗi thời mỗi khắc đều chịu thống khổ như vạn kiến đốt thân, vừa khéo lại tra ra hung thủ sau màn là thánh thượng, thánh thượng có ý giết ta... Như vậy ta nên làm gì?
Lão Tiêu hít sâu một hơi:
- Không tìm thấy giải dược Tỏa Long Cổ, trong tuyệt cảnh không đường để đi, chỉ có thể chờ chết, hung thủ lại ở ngay phụ cận, còn có thể thế nào được nữa?
- Không vào được hoàng thành, phụ vương còn sống, muốn báo thù mà không cách, đành phải ẩn nhẫn không phát.
- Vừa khéo qua mấy ngày nữa thánh thượng sẽ xuất cung, quan thưởng Đường Giao và Tư Đồ Nhạc Minh luận võ, tiểu vương gia là đương đại Thanh Khôi, tự nhiên có thể trình diện.
- Cùng ngày lại kích thích ta thêm một lần, khiến ta phát cuồng khó mà kìm nén, chạy tới giết thiên tử.
Nói tới đây, Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt, hơi chút nghi hoặc, thì thào tự nhủ:
- Một thân một mình ở Trường An, lại rơi vào cảnh cùng đường mạt lộ tất chết không nghi ngờ, còn chuyện gì có thể khiến ta phát cuồng làm liều?
Lão Tiêu cũng sa vào suy tư:
- Lục phu nhân.
Ánh mắt Hứa Bất Lệnh chuyển lạnh, dưới chân phát ra tiếng giòn vang, mặt đất nứt toác ra.
Lão Tiêu thở dài, chống quải trượng đi ra cửa:
- Ắt là Lục phu nhân, ta đi coi chừng, bảo đảm vạn vô nhất thất.
Hứa Bất Lệnh hít sâu một hơi, nhìn về hướng hoàng thành, vô thanh vô tức tan biến khỏi phòng.
…