Sau khi đột nhiên trúng một tên ngoài thành, Trường An Thành phảng phất an tĩnh trở lại, tất cả vương hầu tướng lĩnh đều bận rộn việc riêng, bách tính thì quan tâm tới so đấu Vũ Khôi sắp được cử hành ngoài thành, hết thảy đều hết sức bình tĩnh.
Hứa Bất Lệnh thành thật ở lại trong nhà tĩnh dưỡng, thuận tiện trêu đùa tiểu Mãn Chi, chẳng qua tâm tư lại đặt ở bên ngoài. Theo như hắn suy đoán, kẻ đứng sau màn thăm dò tình trạng trúng độc của hắn xong, tất sẽ ném ra móc câu, hơn nữa móc câu này còn sẽ rất khó xử lý.
Trên thực tế sự việc tiến triển đúng như hắn dự liệu, mới đợi ở trong nhà chưa đến hai ngày, một tin tức ngoài ý liệu lại hợp tình hợp lí truyền về.
Mùng một tháng năm, Đại Nghiệp Phường, sau phố.
Lão Tiêu như thường ngày chống quải trượng phe phẩy quạt xếp, tới sau phố giả thành thuyết thư tiên sinh.
Sau phố Đại Nghiệp Phường phần lớn là câu lan tửu quán, phối trí so ra kém xa phố chính Trạng Nguyên Nhai, nhưng cũng ở trong Đại Nghiệp Phường tấc đất tấc vàng, thế nên so với những nơi khác thì vẫn đẳng cấp hơn nhiều.
Vương công quý tử sẽ không tới chỗ này, người trà trộn ở đây đa phần là có chút nhàn tiền, lại không đủ bước qua bậc cửa Long Ngâm Các, Nghênh Xuân Lâu, tới sau phố đi một vòng, cũng tính là thấy qua thế diện . Giang hồ, thương khách, du khách đều đủ cả, có thể nói là tam giáo cửu lưu hội tụ.
Hoàng hôn, các nhà tửu quán sòng bạc đã lần lượt mở cửa, người trên đường phố dần dần nhiều lên.
Lão Tiêu đứng trong trà xá người đông nhộn nhịp, kể lại một ít “sự tích giang hồ của Hứa Bất Lệnh, rằng thì đã từng lợi hại thế nào thế nào, gần đây “mặt đi mày lại với tiểu thư này tiểu thư kia.
Đều là tiếng xấu bát quái bậy bạ, triều đình không quản được miệng tiên sinh thuyết thư, mà bách tính, khách giang hồ lại thích nghe những chuyện kiểu này.
Nghe đến hứng khởi, tự nhiên mà vậy liền sẽ khoe khoang một ít kiến thức với bằng hữu xung quanh, tỷ như “Ta ngược lại từng nghe nói qua, Túc Vương thế tử đi lại gần gũi với người nào người nào ….
Mấy tin tức lung tung bát nháo này, chín thành chín đều là giả, nhưng thu thập đủ nhiều, liền sẽ có được một hai tin hữu dụng.
Thế gian khó che lấp nhất chính là miệng đời, vô luận mưu đồ cái gì, nghiêm mật cẩn thận tới đâu, đều sẽ để lại một ít dấu vết rất khó để ý tới, tỷ như thuận miệng nói mấy câu, tỷ như ngẫu nhiên đi qua nơi nào … vân vân.
Lão Tiêu ngày ngày kể kỳ văn dị sự, chủ yếu đều khóa định lên thân Hứa Bất Lệnh, mục đích chính là nghe người ngũ hồ tứ hải trò chuyện về Hứa Bất Lệnh.
Mà xế chiều hôm nay, tùy theo kể xong “Mộc tú vu lâm gió tất tồi chi, năm Chiêu Hồng thứ chín, Túc Vương thế tử bị mai phục ở Vị Hà, có tiếng nói chuyện của hai tên hán tử trong trà xá dẫn lên lão Tiêu chú ý.
- Ta ở ngay tại Trần Thương trại, năm trước đúng thật có chuyện này, đương thời chết rất nhiều người, núi đều bị phong, rất nhiều quan binh tới trong thôn điều tra...
Người nói chuyện là hán tử ăn vận như thợ săn, bên chân đặt một chiếc giỏ trúc, mấy thứ đáng tiền như da thú, hổ cốt … trong đó sớm đã được bán sạch, buổi tối mới đến chỗ này “buông lỏng một chút. Cô nương câu lan còn chưa bắt đầu tiếp khách nên mới ngồi trong góc trà xá, gọi ấm Vũ Tiền Long Tỉnh, chính đang trò chuyện với một trung niên khác.
Trung niên kia ăn vận như là viên ngoại, người này lão Tiêu biết, là chưởng quỹ một cửa hàng áo lông, thường xuyên tới đây tiêu sái, đoán là hôm nay gặp được “người đồng đạo, đặc ý dẫn thợ săn đến chỗ này mở mang tầm mắt.
Lão Tiêu nói xong một đoạn cố sự, chống quải trượng ngồi xuống bên cạnh bàn trà, rất là quen thuộc cầm lên ấm trà tự rót một bát, thuận miệng nói tiếp:
- Đúng vậy, nghe nói chết mấy ngàn người, Túc Vương thế tử một mình giết đi ra, quả thực rất lợi hại.
Vốn là nơi tam giáo cửu lưu hội tụ, hành vi tiếp lời thảo luận trong trà xá vô cùng phổ biến, huống hồ còn là thuyết thư tiên sinh vừa nãy mới kể chuyện.
Thợ săn và viên ngoại tự nhiên hoan nghênh, một chén trà mà thôi, viên ngoại kia khẽ gật đầu nói:
- Nghe lão tiên sinh nói qua mấy lần, chính là giết cho máu chảy thành sông, nhuộm đỏ cả Vị Hà ...
Thợ săn gác một chân trên ghế, lộ ra mấy phần đắc ý, khoát tay nói:
- Không lợi hại thế đâu, ta ở ngay gần đấy, cách chừng khoảng mười dặm, trong thôn chỉ nghe nói có người chết, nước không đổi màu, cũng không phải mấy ngàn người, chỉ trên dưới một trăm thôi.
Tròng mắt lão Tiêu khẽ híp lại, bưng bát trà nhấp một ngụm:
- Tráng sĩ đừng có nói mò, lão phu đã thuyết thư ở đây hơn một năm, trong sách đều viết “Mấy ngàn tặc tử, thây chất thành núi, làm sao có thể chỉ có trên dưới một trăm.
Thợ săn thấy lão Tiêu không tin, tự nhiên có chút sốt ruột, ngồi sáp lại gần, thần thần bí bí nói:
- Ta rõ ràng hơn lão tiên sinh ngươi nhiều, đương thời trại lĩnh náo hùng (gấu) loạn, ta từ nhỏ trèo đèo lội suối đi săn, ở huyện thành cũng có một phen thanh danh, lúc ấy trong huyện tìm ta bắt con gấu mù kia... Con gấu kia tròng mắt không dùng được, lỗ tai lại cực linh, ta một mình lên núi, đặt bẫy kẹp sắt, sấp mình trong khe đá đợi ba ngày ba đêm...
Lão Tiêu chậm rãi uống nước trà, trên mặt lộ ra mấy phần bội phục.
Thợ săn cười hắc hắc, cũng cầm lấy bát trà nhấp một ngụm:
- Nhớ lại, đương thời ngồi xổm đợi đến ngày thứ ba, cũng chính là đêm hôm tiểu vương gia gặp phải tặc nhân, gió thổi tuyết rơi, ta bị đông lạnh gánh hết nổi, đang chuẩn bị đi về...
... Nào ngờ bẫy thú bị đạp, nhưng không có tiếng gấu kêu, chỉ có tiếng người rên rỉ. Khi ấy ta liền kỳ quái, đạp bẫy gấu đều không kêu, chẳng lẽ người câm...
... Con gấu kia đừng thấy nó to xác nặng nề, trên thực tế lại rất giảo hoạt, đương thời ta thấp thỏm ló đầu ra từ trong khe đá, kết quả khiến ta kinh hãi không thôi, mấy trăm người từ trong rừng cây đi qua, vô thanh vô tức, trên tay ai nấy đều xách theo đao...
Lão Tiêu giả bộ hứng thú, xích lại gần mấy phần, chăm chú lắng nghe.
Thợ săn nhìn quanh một lượt, đầu ba người gần như dí sát vào nhau, nhỏ giọng nói:
- ... Lúc ấy ta còn tưởng là quan binh, nhưng cách ăn mặc lại không giống quan binh, sợ là sơn phỉ thế nên không dám thò đầu ra... Đương thời khoảng cách xa khoảng mấy trượng, một người trong đó giẫm phải bẫy gấu, chân đều sắp đứt, ngồi bật dưới đất lại vẫn cắn răng không lên tiếng... Có hai tên dẫn đầu đi đến, gỡ bẫy ra trị thương cho người kia, còn nói mấy lời, hình như là “Đừng để sơ sót... Làm sạch sẽ... gì đó, khi ấy ta còn chưa rõ ràng chuyện gì, sang ngày hôm sau mới biết được chuyện xảy ra bên bờ sông...
Lão Tiêu khẽ gật đầu, đánh giá thợ săn một lượt:
- Đám tội phạm khi đó nói gì, ngươi còn nhớ được không?
Thợ săn cười hắc hắc, vẫy vẫy tay nói:
- Làm sao mà nhớ được, sợ rước họa vào thân, đến báo quan đều không dám.
Nói xong liền ngước mắt nhìn về phía câu lan kỹ phường, đứng dậy ra hiệu viên ngoại dẫn đường.
Lão Tiêu quay đầu nhìn một cái, khẽ cười nói:
- Chỗ đó tính cái gì, lão phu biết chỗ tốt hơn, cô nương xinh đẹp như tiên, giá tiền còn không đắt, hai vị có muốn đi mở rộng tầm mắt với lão phu không?
- Hả?!
Viên ngoại sửng sốt, không ngờ thuyết thư tiên sinh miệng đầy thô tục này còn “bảo đao chưa lão, tự nhiên gật đầu đồng ý, đứng dậy dẫn thợ săn cùng theo lão Tiêu tiến vào hẻm nhỏ.
…