Thế Tử Thật Hung

Chương 315: Gió thổi mùa hè

Chương Trước Chương Tiếp

Đình viện, ve kêu vờn quanh, buổi trưa, chính vào thời điểm nóng nhất trong ngày, đến cả chim chóc đều trốn xuống dưới mái hiên, ủ rũ cúi nhìn hoa hoa cỏ cỏ bên ngoài cửa sổ.

Trong sương phòng hậu trạch vương phủ, Ninh Ngọc Hợp trầm mặc không nói, cởi xuống đạo bào, chỉ mặc khố mỏng đứng sau tấm bình phong, cầm lên váy áo tẩy rửa.

Buổi sáng cùng ra ngoài với Hứa Bất Lệnh, không hiểu tại sao đột nhiên gặp phải ám sát, Ninh Ngọc Hợp tự nhiên không khả năng làm như không thấy, cũng từng hoài nghi liệu có phải Đường gia ra tay.

Nhưng giờ này khắc này, trong đầu đã hoàn toàn bị một chuyện khác chiếm đầy, căn bản vô lực đi suy nghĩ điều gì khác.

Khốn long hóa vũ, vật quan chi, quan chi nan hồi thủ...

Giao long bị nhốt, gặp mưa phùn tưới mát vạn vật, tuyệt đối không nên xem...

Hứa Bất Lệnh bị Tỏa Long Cổ làm khó, gặp thái hậu có thể giải độc, nàng len lén chạy tới nhìn...

Ninh Ngọc Hợp là đệ tử đạo môn, mặc dù giữa đường xuất gia, Trường Thanh Quan cũng không tinh thông thuật chiêm bói tinh tượng, nhưng lúc nhàm chán vẫn học qua chút. Vốn chỉ là tùy ý chơi đùa, nhưng giờ đây...

Những chuyện này liên hệ lại với nhau, càng nghĩ càng thấy quá trùng hợp, như là thật ứng với câu quẻ từ kia.

Không nên nhìn, nhìn liền không cách nào quay đầu, là có ý gì...

Trong mắt Ninh Ngọc Hợp thoáng hiện vẻ hoảng loạn, ở Trường Thanh Quan khô tọa nhiều năm, vốn tưởng rằng sớm đã chặt đứt tình ái hồng trần.

Nhưng vừa rồi lúc ngồi trên lưng ngựa, nhìn chằm chằm bên mặt Hứa Bất Lệnh đến độ xuất thần, những điều nàng nghĩ khi đó, căn bản không nên là điều một đạo sĩ nên nghĩ, đã phạm vào giới luật lại không tự biết, thậm chí có chút hối hận vì thu Hứa Bất Lệnh làm đồ đệ...

Trong lòng ta rốt cục đang nghĩ cái gì? !

Ninh Ngọc Hợp không dám đi nghĩ kỹ, chỉ cường hành ngưng thần tĩnh khí để cho bản thân tỉnh táo lại … ván đã đóng thuyền, Lệnh Nhi đã là đồ đệ ta, hơn nữa còn coi ta là sư phụ thân thiết nhất, có thể vì ta phó thác tính mạng, tuyệt không thể hỏng mất luân lý cương thường, ta... Ta làm sao có thể nghĩ tới những điều này...

Suy nghĩ càng lúc càng loạn, ánh mắt Ninh Ngọc Hợp có phần phiêu hốt, trên khuôn mặt trắng trẻo gần như không chút tỳ vết hiện ra mấy phần hoảng loạn chỉ nữ tử thị tỉnh mới có, cỗ tiên khí hờ hững xuất trần kia ẩn ẩn cũng nhạt đi phần nào.

- Đại Ninh tỷ, sao ngươi không mặc yếm? Quá nóng à?

Trong phòng hơi có chút oi bức, Chúc Mãn Chi ăn vận xinh xắn, từ bên cạnh bình phong ló đầu ra, hiếu kỳ đánh giá một phen.

Ninh Ngọc Hợp hồi thần lại, lúc này mới nhớ ra …. Khi trước bả vai Hứa Bất Lệnh bị thương, không có thứ gì để băng bó, bèn dùng đồ lót băng bó cho hắn. Sự gấp tòng quyền, vốn dĩ không có ý gì khác, sau khi đi về đổi thuốc trị thương cho Hứa Bất Lệnh rồi cầm lại là được. Nhưng mà vừa rồi tâm loạn như ma, cái gì đều quên mất, vừa đi về liền vào phòng, Lệnh Nhi cũng không phát hiện có gì dị thường...

Nghĩ tới đây, Ninh Ngọc Hợp mím môi một cái, lại cũng không có cảm giác gì khác thường … Lệnh Nhi là chính nhân quân tử, rất hiểu chuyện, biết tình hình khẩn cấp mới phải dùng đồ lót băng bó vết thương, dù có phát hiện cũng sẽ không nghĩ gì kỳ quái.

Chẳng qua yếm nằm ở trong tay đồ đệ, cảm giác cứ là lạ.

Ninh Ngọc Hợp nghĩ nghĩ, mình mà đi qua đòi hiển nhiên không tiện mở miệng, cũng không biết Lệnh Nhi sẽ ném đi hay là đưa trả, đồ của nàng nên chắc sẽ không ném, nhưng đưa trả sợ là có chút lúng túng...

Do dự một phen, Ninh Ngọc Hợp đưa mắt nhìn sang tiểu Mãn Chi, vốn định nhờ Chúc Mãn Chi đi đòi, nhưng lời đến khóe miệng lại đổi thành :

- Vừa rồi gặp phục kích, Lệnh Nhi bị thương, đồ áo của ta và hắn đều bẩn, thế là ném mất...

- À...

Chúc Mãn Chi bán tín bán nghi, đạo bào vẫn còn, yếm lại ném mất, chẳng lẽ là gặp phải phục kích trong lúc để trần... Thế phải là tình cảnh nào mới có thể khiến hai người cùng lúc trần truồng...

Ninh Ngọc Hợp biết càng giải thích càng phiền, tức tốc mặc lại váy áo, nghĩ nghĩ rồi nói:

- Mãn Chi, qua tết Đoan Ngọ, ta liền về lại Trường Thanh Quan, ngươi đi cùng ta hay là?

Chúc Mãn Chi lắc lắc đầu suy tư một lúc, trong mắt có chút không nỡ:

- Ta phải đi tìm cha, chẳng qua... Bất quá Hứa công tử nói, đến lúc đó sẽ đi cùng ta, ta... Ừm... Hay là sau này chúng ta cùng nhau xông pha giang hồ?

Thực ra Ninh Ngọc Hợp quay về Trường Thanh Quan cũng không có chuyện gì để làm, đợi ở Trường An một năm nửa năm đều không sao cả, nhưng vừa rồi trong lòng rất loạn, lúc này thật không quá dám đi gặp Hứa Bất Lệnh...

- Ta suy nghĩ cái đã...

- Đại Ninh tỷ, ngươi có tâm sự?

- Không có...

Ninh Ngọc Hợp khẽ cười một tiếng, đi đến trong phòng ngồi xuống, làm ra bộ dạng mỏi mệt, vuốt vuốt trán nói:

- Hơi mệt chút, muốn ngủ một lát, hay là ngươi đi bồi Hứa công tử.

Chúc Mãn Chi gật gật đầu, không ở lại quấy rầy, cứ thế đi ra sương phòng...

Tới gần giữa hè, nhiệt độ trong Trường An Thành càng lúc càng cao.

Chúc Mãn Chi không tìm được Hứa Bất Lệnh ở phòng ngủ và thư phòng, hỏi dò hộ vệ một tiếng, đi tới hầm ngầm trong đông trạch, men theo thềm đá đi xuống, hàn khí lạnh lẽo tức thì đập mặt mà tới.

- Tê …

Chúc Mãn Chi ăn mặc khá mỏng manh, nhiệt độ biến hóa cực lớn khiến nàng không khỏi run lên, men theo đèn đuốc trong địa đạo, bước nhanh đi tới sâu trong phòng chứa đồ, giương mắt liền thấy Hứa Bất Lệnh dùng búa sắt đục khối băng, bên cạnh còn đặt mấy trái dưa hấu.

Dưa hấu là từ Tây Vực truyền tới, bởi vì dễ gieo trồng nên tương đối phổ biến, cũng không tính thứ hiếm có gì, chẳng qua dưa hấu ướp đá lại là thứ không phải gia đình vương hầu liền khó mà thấy được, chủ yếu là bởi tồn trữ khối băng quá phiền hà.

Chúc Mãn Chi chạy chậm đi tới, ló đầu đánh giá một phen:

- Hứa công tử, ngươi đang làm cái gì đấy?

Hứa Bất Lệnh đổi một thân áo bào sạch sẽ, đứng trước khối băng chăm chú đục, lấy ra vụn băng và dưa hấu cắt sẵn đặt vào trong giỏ, đưa cho Chúc Mãn Chi:

- Cho ngươi.

Chúc Mãn Chi nhìn giỏ dưa hấu còn lớn hơn cả mình, có chút thẹn thùng nhận lấy.

Hứa Bất Lệnh ngồi trên sạp nhỏ đặt trong hầm ngầm chuyên dùng cho hắn tĩnh dưỡng, tước thẻ trúc làm xiên, đưa cho Chúc Mãn Chi.

Chúc Mãn Chi hì hì cười nhẹ, ngồi xuống bên cạnh Hứa Bất Lệnh ôm lấy dưa hấu tử tế hai nhuốt, hai chân đung đưa đá đá mép váy:

- Đại Ninh tỷ hình như gấp gáp rời đi, nàng vừa đi liền chỉ còn lại mỗi mình ta, Hứa công tử nói bồi ta đi tìm phụ thân, ừm... Đại khái lúc nào?

Hứa Bất Lệnh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:

- Cũng nhanh, chẳng qua trước phải về Túc Châu một chuyến.

Chúc Mãn Chi à một tiếng, nghĩ nghĩ bèn nói tiếp:

- Thực ra ta không gấp, cha ta lợi hại như vậy, tìm không thấy cũng sẽ không xảy ra chuyện... Ở cùng Hứa công tử rất thú vị, chính là... Ừm, cảm giác là lạ, nói là môn khách, ta lại không giúp được gì, trông nhà hộ viện đều không được, giúp trợ quét dọn, kết quả vương phủ quá lớn, ta quét mấy ngày mới dọn dẹp sạch sẽ mấy tòa sân viện...

Hứa Bất Lệnh nhíu mày:

- Chúng ta là huynh đệ khác họ, tới ở trong nhà huynh đệ, còn có thiên hạ đệ nhất mỹ nhân ngủ cùng, ngoan ngoãn hưởng phúc là được, không cần làm gì cả.

- ...

Chúc Mãn Chi cắn lấy dưa hấu, tròng mắt đảo quanh, đột nhiên nhỏ giọng nói:

- Ngại lắm ... Rốt cuộc cũng phải có cái thân phận để yên tâm thoải mái lăn lộn chứ, giống như lúc làm tuần nhai ở doanh chữ “Thiên vậy …

Hứa Bất Lệnh thoáng hiện vẻ đành chịu, đánh giá cánh tay bắp chân nhỏ xinh của nàng:

- Ngươi có thể làm gì? Môn khách? Quản gia? Sư gia?

Chúc Mãn Chi nhìn quanh trái phải, trong hầm ngầm đen ngòm, bốn bề vắng lặng, thế là bèn nhăn nhăn nhó nhó nói:

- Hay là... Hay là... Ai được rồi, ăn dưa hấu.

Đưa tay dùng xiên trúc đâm một miếng dưa hấu, đưa tới bên miệng Hứa Bất Lệnh.

Hứa Bất Lệnh nhíu mày, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng, không nháy.

- ...

Trong hầm ngầm vốn đã an tĩnh, giờ càng không có âm thanh.

Chúc Mãn Chi nhìn nhau một lúc liền cảm thấy đứng ngồi không yên, ánh mắt trốn tránh, hậm hực thu lại dưa hấu, nhét vào trong miệng mình.

Hứa Bất Lệnh hơi híp mắt lại, có vẻ không vui:

- Đây là cho ta .

- Ừm?

Chúc Mãn Chi ngậm lấy dưa hấu, ngơ ngác nhìn Hứa Bất Lệnh.

Hứa Bất Lệnh hất cằm lên, ra hiệu chính nàng đưa tới.

Đáng tiếc Chúc Mãn Chi không nghe hiểu, ngập ngừng khoảnh khắc liền nhai nuốt hai hồi, nuốt ực một cái, có chút đắc ý nói:

- Cho ngươi ngươi không cần, giờ thì hết rồi …

- ?

Hứa Bất Lệnh khẽ gật đầu, đưa tay vê lên một hạt băng, cực kỳ tinh chuẩn đánh vào trong cổ áo Chúc Mãn Chi còn đang cười hì hì.

Chúc Mãn Chi đột nhiên không kịp phòng, hạt băng lạnh buốt đã men theo cổ áo lăn xuống, khiến nàng hốt hoảng đến độ thiếu chút ném đi dưa hấu, đứng lên nhảy nhảy nhót nhót để giũ ra hạt băng, nét mặt bực bội, oán trách nói:

- Hứa công tử, ngươi sao thế … lạnh quá lạnh quá...

Bộ vị nào đó bó sát tương đối chặt, đung đung đưa đưa như sóng cả tung trào, hạt băng lại kẹt ở chỗ này không thể đi xuống.

Chúc Mãn Chi vội vàng thả xuống dưa hấu, đưa tay muốn luồn vào vạt áo móc ra, giương mắt lại phát hiện Hứa Bất Lệnh chính đang mỉm cười nhìn chăm chăm mình.

- ...

Tay Chúc Mãn Chi cứng lại nơi vạt áo, mặt đỏ bừng chằm chằm nhìn Hứa Bất Lệnh, lại không dám động thủ, quay người chạy vụt ra ngoài, nhưng vừa đi ra mấy bước, lại như nghĩ tới điều gì, quay lưng cầm lên dưa hấu, sau đó mới bước chân vội vàng chạy ra ngoài.

- Nha đầu này...

Hứa Bất Lệnh lắc đầu cười khẽ, lại cũng không biết nên hình dung thế nào.

….

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)