Thế Tử Thật Hung

Chương 314: Tôn sư trọng đạo

Chương Trước Chương Tiếp

Tin tức Hứa Bất Lệnh ra thành nhàn dạo gặp phải phục kích bị thương nhẹ, Tỏa Long Cổ độc phát, chạy về vương phủ tĩnh dưỡng, đồng thời lấy đi không ít khối băng từ Tiêu gia, chẳng mấy chốc liền đã truyền đến trong tai rất nhiều người.

Triều đình tự nhiên đại nộ, Lang Vệ chạy tới hạch tra, tìm được thi thể tặc nhân, nhưng ngoài cái xác kia ra thì không không thu hoạch được gì nữa cả.

Bởi vì Hứa Bất Lệnh chỉ chịu chút ngoại thương, mục tiêu ban đầu lại là Ninh Ngọc Hợp, thế nên không cuộn lên sóng gió quá lớn, đến chiều tiếng gió liền tiêu tán, chỉ để lại mấy đội Lang Vệ truy tra.

Hoàng hôn, trong Ngự Thư Phòng sau Thái Cực Cung, mấy vị đại quan trên triều đường đứng trước ngự án, thương thảo sự vụ các nơi trong cương thổ Đại Nguyệt.

- Gần đây Túc Vương luyện binh, theo như trú quân Thiên Dương Quan báo lên, người nhiều hơn hẳn những năm trước, có cần phái đặc sứ tới khu vực Tần Châu xem xem...

- Lại không đánh trận, mỗi năm Túc Vương đều luyện binh trong hạt cảnh, nhiều thiết kỵ như vậy trừ đông tây hai đầu tẩu lang thì còn có thể chạy đi đâu để luyện được nữa? Phái đặc sứ đi qua, chẳng lẽ là đi dạy Túc Vương cách luyện binh?

- Cũng phải... Xế chiều có tặc nhân bắn tên Túc Vương thế tử, theo như lời kể của Túc Vương thế tử, đương thời mục tiêu nhắm đến là Ninh Ngọc Hợp, liệu có phải do người Đường gia...

- Đường gia không có lá gan đó, năm xưa thánh thượng đã xá miễn Ninh Ngọc Hợp, giờ lại là ân sư thụ nghiệp cho Túc Vương thế tử...

Chính sự đều bàn xong, giờ là lúc nói đến mấy chuyện lập lờ nước đuôi kiểu này.

Tống Kỵ ngồi sau ngự án, xem xong mấy bản chiết tử đặt ở bên cạnh, ngẩng đầu lên nói khẽ:

- Bất Lệnh bình yên vô sự là được, Túc Vương luyện binh cũng không phải lần đầu tiên, đừng có năm nào đều nghi thần nghi quỷ, giải tán hết đi.

- Vâng!

Mấy tên triều thần khom lưng cúi người, lần lượt đi ra Ngự Thư Phòng, chỉ có thái úy Lưu Bình Dương không động, vẫn cứ khom lưng đứng đó.

Tống Kỵ tiếp lấy chén trà từ trong tay Giả công công, ngữ khí bình thản nói:

- Bình Dương, có chuyện gì muốn bẩm à?

Lưu Bình Dương chắp tay thi lễ, hơi chút ấp ủ một phen, sau đó nói khẽ:

- Năm trước thánh thượng định Thập Vũ Khôi, ý định giáo hóa quân nhân tái tạo võ đức, chỉ là gần đây trong vũ nhân thị tỉnh nổi lên cái tên Chúc Lục. Công phủ Chúc Lục đúng là không sai, nhưng thân là tội dân dư nghiệt, thực sự khó làm gương mẫu cho vũ nhân thiên hạ...

Tống Kỵ khẽ lắc đầu thở dài:

- Vũ nhân trong thiên hạ thường nói “vũ vô đệ nhị, Lục Bách Minh không địch lại Chúc Lục, chính là Vũ Khôi được toàn thiên hạ công nhận, Trẫm phong hay không phong đều thế cả.

Lưu Bình Dương mỉm cười nói:

- Lý là như thế, chỉ là Chúc Lục thẳng đến là Vũ Khôi duy nhất, cứ thế này mãi cũng không phải cách này, không bằng thánh thượng trước ngự bút định ra mấy người được công nhận, để vũ nhân thiên hạ noi theo...

Tống Kỵ nhíu mày trầm tư một lát rồi nói:

- Ngươi có người đề cử?

Lưu Bình Dương khẽ gật đầu, chăm chú tìm tòi một phen:

- Thiên Nhận Môn Tư Đồ Nhạc Tẫn, Võ Đang Trần Đạo Tử, Long Hổ Sơn Trương Bất Chính, U Châu Đường gia Đường Giao, bốn người này một mực trung thành với triều đình, đệ tử dưới tay không phải nhậm chức quân ngũ thì cũng làm việc cho triều đình. Võ nghệ đều là tông sư được công nhận, thần cho là thích hợp.

Tống Kỵ bưng chén trà xoa vuốt một phen, lại nghiêng đầu nhìn sang Giả công công đứng ở phía sau:

- Mấy người kia như thế nào?

Giả công công híp mắt, cúi người mỉm cười đáp:

- Tư Đồ Nhạc Tẫn, Trần Đạo Tử, Trương Bất Chính, ba người này đủ để vào top mười, Đường Giao cũng tính là một đời tuấn kiệt, chẳng qua dùng kiếm chắc không sánh bằng Chúc Lục, Lục Bách Minh, kiến giải đối với kiếm thuật kiếm chiêu so ra cũng kém hai nhà Tào, Lục, nếu thật liều mạng tranh đấu, khả năng ngay cả Túc Vương thế tử lúc còn chưa trúng độc đều đánh không lại...

Lưu Bình Dương thở dài, bước lên trước một bước nói:

- Giả công công lời ấy sai rồi, vũ nhân tòng quân báo quốc, mới có thể khai triển sở học. Công phu có thể thượng trận giết địch mới là công phu tốt nhất. Lục gia đóng cửa không ra, Tào gia phong kiếm vào hộp, trong nhà đến cả một người lấy khoa cử nhập sĩ đều không có, càng đừng nói tòng quân báo quốc. Nếu để cho loại người này làm Vũ Khôi, chẳng phải trái với dựu tính định xuống Vũ Khôi mà thánh thượng đề ra?

Luận đơn đả độc đấu, Đường Giao tất nhiên đánh không lại tội phạm động tí lấy đầu người khác như Chúc Lục, nhưng con em trong nhà lại có quá nửa nhậm chức quân ngũ, mấy năm gần đây lập được công lao không phải số ít, bị hiệp khách thị tỉnh khinh thị thì cũng thôi, nhưng nếu ngay cả triều đình cũng đối xử bất công, về sau còn có ai nguyện ý tòng quân báo quốc đền đáp triều đình, sợ rằng ai nấy đều học Chúc Lục, hiệp dĩ vũ phạm cấm .

Lời này nói rất vừa khéo, giang hồ vốn là chốn đành chịu, chỉ nói quy củ giang hồ, nương nhờ triều đình liền thành ưng khuyển. Năm đó Tống Kỵ từng muốn uốn nắn lệch phong tà khí này, để vũ nhân tiếp thụ luật pháp quản chế, tiến vào quân ngũ đền đáp triều đình, kết quả giang hồ trực tiếp đối nghịch, mới náo động dẫn đến Thiết Ưng Liệp Lộc.

Đứng ở góc độ triều đình, tự nhiên càng ưa thích loại người giang hồ biết nghe lời như Đường gia.

Tống Kỵ thoáng chút suy tư:

- Vậy lại phong đi xuống, Thập Vũ Khôi không phân trước sau, số một số hai cứ để cho chính bọn họ đi tranh, nếu Đường Giao không giữ được, vậy liền không thể trách Trẫm không thương cảm Đường gia .

Lưu Bình Dương khom lưng ứng tiếng, nghĩ nghĩ lại mở miệng nói tiếp:

- Gần đây Đường Giao vừa khéo chính đang ở kinh thành, quân nhân đều chú trọng trên lôi đài luận cao thấp, hắn vốn muốn luận bàn một phen với Tư Đồ Nhạc Minh. Vừa lúc Đoan Ngọ sắp tới, Trường An tụ tập đông đảo vũ quân nhân, không bằng chọn ngày đặt lôi đài ngoài thành, đến khi ấy thánh thượng đích thân tới theo dõi luận võ, sau đó đương trường ban thưởng kim biển, vinh hạnh đặc biệt như thế, cũng tính là dựng lên tấm gương cho vũ nhân trong thiên hạ.

Tống Kỵ khẽ cười nói:

- Nếu Đường Giao bị Tư Đồ Nhạc Minh đánh gục, vậy phải làm thế nào?

- ...

Lưu Bình Dương sửng sốt, nếu Đường Giao ngay cả Tư Đồ Nhạc Minh đều đánh không lại, còn làm Vũ Khôi cái khỉ mẹ gì nữa. Chẳng qua lời này tự nhiên không thể nói, chuyện trên lôi đài ai cũng không dám nói trước. Hắn nghĩ nghĩ liền đáp:

- Vậy phong Tư Đồ Nhạc Minh, Tư Đồ gia trước nay trung thành cảnh cảnh, một môn hai Vũ Khôi, cũng coi là một trang mỹ đàm.

Tống Kỵ gật đầu, giơ tay nói:

- Lui xuống an bài đi.

- Vâng.

Lưu Bình Dương khẽ khom lưng, cung kính lui ra ngoài...

------

Trong Túc Vương phủ, gió êm sóng lặng trước sau như một.

Từ ngoài thành đi về, Hứa Bất Lệnh “như thực phóng ra tin tức, trước là báo bình an cho Lục phu nhân, sau đó giả bệnh tránh không tiếp khách.

Trạng thái trước mắt của hắn, nếu còn chưa giải được Tỏa Long Cổ, như vậy hẳn nên đang trong giai đoạn “hàn độc quấy phá sống không bằng chết, tựa như thú đói bị nhốt trong lòng, chỉ cần ngửi được mùi máu tươi, không quan tâm là ai đều sẽ cắn một miếng.

Hiện nay kẻ đứng sau màn đã vươn tay thăm dò, như vậy tiếp theo tất sẽ có tin tức then chốt nào đó xuất hiện, cũng tức là “mùi máu tươi dẫn dụ hắn, chỉ cần hắn ở trong nhà giả bộ “sống không bằng chết, an tĩnh chờ đợi là được.

Từ sau khi trở về, Ninh Ngọc Hợp đột nhiên liền trở nên khá là xa cách, chỉ cắm cúi đi theo sau lưng hắn, không nói lời nào, hắn đi thì đi, hắn dừng liền ngừng. Về đến nhà liền chạy vội vào phòng không đi ra.

Hứa Bất Lệnh chẳng hiểu chuyện gì, tự nhiên cũng không hỏi nhiều, bảo khai tâm quả Mãn Chi đi bồi cùng nàng, sau đó đi tới phòng ngủ thay đồ.

Lăn trên đất mấy vòng, lại bị ngoại thương, máu nhuộm đầy người, áo khoác Lục di tự tay may cho khẳng định không dùng được nữa, Hứa Bất Lệnh không khỏi có chút tiếc rẻ.

Cởi ra áo khoác, Hứa Bất Lệnh ngồi lại trên ghế, mở băng vải nơi bả vai, chuẩn bị thay băng gạc sạch sẽ.

Vải vóc trắng tinh nhuộm đỏ máu và bột thuốc, Hứa Bất Lệnh vốn định tiện tay ném đi, nhưng vừa nhìn liền không khỏi sửng sốt …. Trên vải trắng thêu hoa sen, rõ ràng đây là yếm trên người nữ tử, nhìn kích thước còn có vẻ tương đối lớn...

- ? ?

Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt, ngay cả chuyện xử lý vết thương trên bả vai đều quên mất, lại gần tử tế đánh giá một phen, cuối cùng mới nhận ra đây là vải Ninh Ngọc Hợp lấy ra từ chỗ nào.

Sự gấp tòng quyền, thật ra cũng khó mà sinh ra nổi tâm tư dị dạng gì. Hứa Bất Lệnh nghĩ nghĩ, đánh một chậu nước tới, đóng cửa lại, kiếp trước kiếp này đây là lần đầu tiên giặt nội y cho nữ tử, còn là của sư phụ, ừm... Cũng tính là tôn sư trọng đạo.

Chẳng qua yếm này hiển nhiên không cách nào trả lại, trả lại đoán chừng Ninh Ngọc Hợp cũng không tiện cầm.

Hứa Bất Lệnh ngập ngừng một phen, thôi trước cứ giặt sạch rồi tính, đang yên đang lành ném đi quá đáng tiếc, vạn nhất ngày nào đó Ninh Ngọc Hợp đòi về hắn lại không cầm ra được, vậy chẳng phải thành hiểu lầm, đúng không nào.

--------

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)