Nếu người được phái tới là tử sĩ, lại đã diệt khẩu, như vậy tự nhiên không lưu lại manh mối nào để truy tra.
Hứa Bất Lệnh vứt bỏ ý niệm lục soát, sợ có người giấu ở trong tối theo dõi, liền đứng dậy ho khan mấy tiếng, lung la lung lay, bộ dạng như thể sắp chống đỡ không đổi.
Ninh Ngọc Hợp chạy tới sau lưng, cảnh giác nhìn quanh, thấy Hứa Bất Lệnh lung lay sắp ngã, sắc mặt quýnh lên, vội vàng đỡ lấy thân thể Hứa Bất Lệnh:
- Lệnh Nhi, ngươi...
- Ta không sao...
Hứa Bất Lệnh lau đi vết máu nơi khóe miệng, lảo đảo đi ra ngoài:
- Nơi đây không nên ở lâu, đi mau.
Vừa rồi Hứa Bất Lệnh xả thân đỡ tên, băng sơn cất giấu trong lòng Ninh Ngọc Hợp theo đó bị chấn nát, lúc này không chút nghĩ ngợi, dùng sức ôm lấy eo Hứa Bất Lệnh, trực tiếp bế Hứa Bất Lệnh lên.
Hứa Bất Lệnh thoáng sửng sốt, nghĩ nghĩ, liền cũng không cự tuyệt.
Ninh Ngọc Hợp bước nhanh phi thân nhảy lên Truy Phong Mã, quơ Hứa Bất Lệnh vào trong ngực, phóng ngựa lao nhanh về phía Trường An Thành, đồng thời không quên cẩn thận chú ý động tĩnh xung quanh.
Hứa Bất Lệnh bị Ninh Ngọc Hợp dùng lực ôm vào trong ngực, đầu cơ hồ chen vào trong vạt áo, hương thơm thoang thoảng vờn quanh, có chút không thở nổi, cuối cùng rõ ràng cảm giác rất thoải mái mà Mãn Chi từng nói là gì ...
- Khục …
Tư thế có hơi là lạ, dù là Hứa Bất Lệnh cũng không khỏi ngượng ngùng, khe khẽ nghiêng mặt đi, lại bị Ninh Ngọc Hợp đang chăm chú cảnh giác bốn phía trực tiếp ấn đi về.
Ngày hè chói chang, đạo bào mỏng nhẹ, bên trong lại chỉ một chiếc yếm, rõ ràng có thể cảm giác được nhiệt độ thân thể và cả hai ngọn song phong nơi ngực, thậm chí nghe được tiếng tim đập rộn ràng.
Thình thịch thình thịch …
Sắc mặt Hứa Bất Lệnh vô cùng quái dị, đành chỉ biết ho nhẹ hai tiếng, nhẹ giọng khe khẽ nói:
- Sư phụ... Ngươi muốn ngạt chết ta đấy à...
Ninh Ngọc Hợp căn bản không có thời gian để nghe, phóng ngựa lao nhanh, đồng thời còn phải để ý động tĩnh xung quanh, chớp mắt đã chạy ra hơn hai dặm, đi đến bên một phiến đồng ruộng tương đối trống trải không chỗ ẩn thân, lúc này mới hơi chút thu liễm tinh thần, cúi đầu nhìn xuống.
Bốn mắt chạm nhau...
Mặt Ninh Ngọc Hợp bất giác đỏ lên, vội vàng buông lỏng cánh tay, thả ra đồ đệ đã sắp bị ngạt chết, nét mặt lại không có gì dị dạng, tập trung đánh giá vết thương trên vai Hứa Bất Lệnh:
- Lệnh Nhi, độc trong người sao rồi?
Hứa Bất Lệnh ngồi dậy, lại không tiện gì gì, quay người ngồi trên Truy Phong Mã, đưa lưng về phía Ninh Ngọc Hợp, cầm bầu rượu chuốc một ngụm:
- Không sao, còn trụ được.
Ninh Ngọc Hợp ngấm ngầm thở vào một hơi, ngồi áp sát sau lưng Hứa Bất Lệnh, ánh mắt vừa khéo dừng ở vết thương nơi vai hắn.
Vũ tiễn chỉ là sát qua bên vai, thương ngoài da không quá nghiêm trọng, nhưng chảy không ít máu, nhuộm đỏ cả áo bào tuyết trắng .
Ninh Ngọc Hợp mím môi, vội vàng vươn tay xé mở áo khoác, lộ ra nửa đầu vai rắn chắc, cầm bầu rượu Hứa Bất Lệnh đưa tới rót lên vết thương.
Rượu mạnh thiêu đốt, cảm giác đâm nhói truyền đến, Hứa Bất Lệnh mặt không đổi sắc, khom lưng lấy ra kim sang dược từ trong túi da bên hông ngựa, đưa cho Ninh Ngọc Hợp.
Hành tẩu giang hồ, bị thương là chuyện thường, băng bó cầm máu là điều cơ bản mà bất cứ người nào đều biết.
Ninh Ngọc Hợp rửa sạch vết thương, vết thương lại vẫn cứ rướm máu, nàng nhìn chung quanh một phen, nếu là lúc bình thường sẽ xé ra một đoạn áo khoác làm vải băng, trói chặt vết thương, nhưng vừa rồi hai người lăn lộn trên đất, áo ngoài vô cùng bẩn không còn chỗ nào sạch sẽ nữa cả.
Trong tình huống nguy cấp, người giang hồ bình thường sẽ không quá chú trọng điểm này, nhưng giờ đã thoát hiểm, dùng áo khoác bẩn thỉu băng bó vết thương cho phiên vương chi tử hiển nhiên không thích hợp, Ninh Ngọc Hợp cầm lấy bình thuốc suy nghĩ một phen...
Hứa Bất Lệnh chính đang cưỡi ngựa suy tư mục đích của hành động thăm dò vừa rồi, đối với đau xót từ vết thương trên vai căn bản không thèm để ý. Thuốc bột vẩy lên vết thương, tiếp đó một cánh tay từ sau lưng thò ra, dùng vải vóc trắng sạch trói chặt vết thương, trên vải còn thêu một đóa hoa sen trắng.
Hứa Bất Lệnh tưởng đây là khăn tay, bèn cũng không để ý, chỉ cười khẽ nói:
- Cảm ơn sư phụ.
Ninh Ngọc Hợp băng bó vết thương xong xuôi, kéo lại vạt áo đạo bàn, thấy vết thương không còn rướm máu mới khe khẽ thở ra:
- Không sao là được.
Hơi nghiêng người về phía trước đánh giá mặt sườn Hứa Bất Lệnh một cái … vẫn có vẻ tái xanh.
Ninh Ngọc Hợp suy tư một phen, liền rút ra dù giấy bên hông ngựa, che trên đỉnh đầu Hứa Bất Lệnh, ôn nhu nói:
- Lệnh Nhi, ngươi quá xung động, sao lại ngăn tên cho ta? Ngươi là đích tử của Túc Vương, nếu xảy ra bất trắc, ta có một trăm cái mạng cũng không đền nổi.
Che giúp ánh nắng mặt trời, tự nhiên sáp lại tương đối gần, cơ hồ dán ở trên lưng Hứa Bất Lệnh.
Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt, nói khẽ:
- Tình thế cấp bách, không kịp nghĩ nhiều.
Ninh Ngọc Hợp mím môi, định giáo huấn vài câu, nói hắn quá lỗ mãng, nhưng giờ này khắc này trong lòng lại chỉ cảm thấy ấm áp, khó mà mở miệng quở trách được. Suy nghĩ một phen, cuối cùng mềm giọng nói:
- Thế này, ta thân làm sư phụ, lại thiếu nợ ngươi hai cái mạng, nên trả thế nào đây...
Hứa Bất Lệnh lắc đầu cười nói:
- Đều là người nhà, nói cái gì mà trả hay không .
Tuấn mã phi nhanh qua hoang dã vô biên, trong thiên địa phảng phất chỉ còn lại mỗi hai người và tuấn mã.
Ninh Ngọc Hợp ngồi ở phía sau, bởi vì vóc người thấp hơn Hứa Bất Lệnh, một mực phải ngước mắt lên đánh giá, chẳng biết tại sao, thần sắc đột nhiên có chút hoảng hốt.
Lúc thời điểm, đã từng nghĩ tới làm hiệp nữ cưỡi ngựa giơ kiếm.
Vào nam ra bắc, rồi có một ngày, tới một nơi đặc biệt, gặp một người đặc biệt, có thể cùng nhau làm chút chuyện, cũng có thể là ngồi chung một chuyến thuyền, cứ thế gặp gỡ.
Người kia ôn văn nho nhã, tướng mạo tuấn lãng, có thể là thư sinh không biết võ nghệ, cũng có thể là hiệp khách võ nghệ cao cường, lòng mang thiện tâm, ăn nói lễ độ, vừa khéo lại nhìn nàng một cái...
Sau đó liền như bây giờ, hai người cưỡi ngựa, một người cầm dù, một người nắm lấy dây cương, đi khắp sơn hà, thẳng đến một ngày nào đó đi mệt, cùng nhau về lại nơi gặp gỡ trước đây, mao lư ốc xá, ba mẫu ruộng tốt, yên bình sống đến ngày nhắm mắt xuôi tay...
Nếu không có hôn sự thay đổi vận mệnh kia, nàng quả từng từng muốn có được cuộc sống giang hồ vô câu vô thúc như vậy.
Nhưng trên đời không có nếu như, nàng còn chưa trưởng thành liền đã đi sai đường, mấp ma mấp môi cuối cùng đi đến Trường Thanh Quan, thành một đạo cô đoạn tuyệt hồng trần.
Khô tọa trong đạo quan mười năm, nàng vốn tưởng rằng hết thảy những suy nghĩ ấu trí ngày đó sớm đã thành quá khứ, nhưng không biết tại sao, nhìn gò má trước mắt này, nàng cảm thấy như tìm được người kia.
Võ nghệ cao cường, ôn văn hữu lễ, tướng mạo tuấn lãng, then chốt là có lòng hiệp nghĩa, hơn nữa còn lâm nguy không loạn, đối mặt thiên hạ đệ nhất mỹ nhân như nàng đều không sinh tâm khinh bạc...
Đáng tiếc...
Ninh Ngọc Hợp khe khẽ hít vào một hơi, lắc đầu cười nhẹ …. đáng tiếc tới chậm mười năm, thành đồ đệ của nàng...
Có lẽ không nên thu hắn làm đồ đệ, hắn ngay cả thái hậu đều dám...
Mình đào hôn hoàng đế, trên đời người dám cưới nữ nhân như nàng, đoán chừng cũng chỉ có tiểu tử vô pháp vô thiên này...
Khốn long hóa vũ, vật quan chi...
Khốn long hóa vũ...
Chẳng biết tại sao, trong đầu đột nhiên chớp qua quẻ từ gieo trước khi đi, Ninh Ngọc Hợp không khỏi cả kinh, thoáng khẽ dịch ra sau, trong mắt mang theo mấy phần ngạc nhiên và kinh hoảng … bần đạo nghĩ cái gì thế này... Điên rồi phải không... Làm sao có thể...
- Sư phụ, sao thế?
Hứa Bất Lệnh phát giác hơi ấm sau lưng tuột đi, bèn quay đầu nghi hoặc hỏi dò.
Ninh Ngọc Hợp sắc mặt tái nhợt, mang theo mấy phần bối rối, thu dù lại, trực tiếp nhảy xuống ngựa, chạy chậm đi theo:
- Sắp vào thành rồi... Không có gì...
Hứa Bất Lệnh nghi hoặc không thôi, lại cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục giả bộ như độc phát khó mà áp chế, cưỡi ngựa chạy về Trường An Thành.
…