Hoang dã ngoài Trường An Thành, trời nắng chang chang, trên quan đạo người tới người lui, thương đội nườm nượp không dứt, trong đó không thiếu Lang Vệ thỉnh thoảng qua lại.
Bởi vì Hứa Bất Lệnh và Ninh Ngọc Hợp muốn đi lăng Thôi hoàng hậu ở ngoại ô phía đông, ra khỏi thành mười dặm liền tiến vào tiểu đạo dẫn đến lăng hoàng hậu.
Hoàng hậu lăng nằm ở một ngọn đồi gần đây, vị trí tương đối xa xôi, xung quanh không có thôn xóm nào cả, tiểu đạo này cũng được đặc biệt tu kiến, dùng để tế bái lăng hoàng hậu, ngày thường về cơ bản rất hoang tàn vắng vẻ.
Hứa Bất Lệnh nghe Ninh Ngọc Hợp dạy dỗ, cưỡi ngựa đi tới mấy bước, lúc đến gần một phiến rừng trúc, nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng vang nhỏ bé “két két két.
Tuy tiếng vó ngựa ồn ào, khoảng cách lại khá xa, song Hứa Bất Lệnh vẫn từ trong rất nhiều tạp âm hỗn loạn bát nháo chuẩn xác nắm bắt được tiếng vang bé không thể nghe kia, hơn nữa còn biết đấy là tiếng phát ra từ thứ gì … cường cung.
Từ lúc mười tuổi Hứa Bất Lệnh liền bị ném tới cùng ăn cùng ở với tướng sĩ biên quan, tiếng cung tiễn kéo căng có thể nói là nghe đến lỗ tai mọc kén, gần gần chỉ từ chút thanh âm khe khẽ đó liền có thể phân biệt ra đây là Thiết Thai Cung ba thạch, một thạch một trăm hai mươi cân, ba thạch chính là ba trăm sáu mươi cân, có thể mở ba thạch cung tuyệt đối là hảo thủ, đặt trong quân lữ cũng tính là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.
Hứa Bất Lệnh lập tức cảnh giác, lại không làm ra phản ứng gì cả, ánh mắt đều chưa từng động đậy, chỉ dùng dư quang quét nhìn phiến rừng trúc kia một cái … khoảng cách trăm bước, cỏ dại um tùm căn bản không nhìn thấy người, chẳng qua nếu tử tế quan sát kỹ thì vẫn thấy được giữa hai bương tre lộ ra mũi tên đen thui như mực.
Mũi tên nhắm chuẩn hắn!
Hứa Bất Lệnh mặt không đổi sắc, tựa hồ không phát hiện được gì, vẫn cứ ruổi ngựa chạy chậm, vừa đi vừa nói chuyện với Ninh Ngọc Hợp, đồng thời chú ý tới mũi tên kia.
Lúc này khoảng cách còn chừng tám mươi bước.
Đại bộ phận tên sĩ đều có thể trăm bước xuyên dương (bắn xuyên dê), nhưng muốn ở ngoài ngoài trăm bước bắn chết một khách giang hồ võ nghệ cao cường, như vậy không khác gì người si nói mộng, bởi thế đối phương mới chưa bắn tên, hẳn là đang chờ khoảng cách rụt ngắn.
Hứa Bất Lệnh thấy được rất rõ ràng, hướng mũi tên nhắm đến là vị trí tâm tạng mình, nếu trúng tất chết, trong lòng không khỏi hiện lên nghi hoặc … nếu kẻ đứng sau giật dây muốn xuống tay thì không khả năng giết hắn ngay bây giờ được, chẳng lẽ là người nào đó khác có thù với hắn?
Chính đang trầm tư, khoảng cách rút ngắn đến năm mươi bước.
Hứa Bất Lệnh thấy mũi tên hơi chút di động, chuyển hướng đến Ninh Ngọc Hợp ở bên cạnh.
Thấy được cảnh này, Hứa Bất Lệnh lập tức hiểu ra … là tới để thăm dò mình .
Đã vậy, Hứa Bất Lệnh tự nhiên không khả năng bại lộ, cứ thế cắm cúi cưỡi ngựa xông về phía trước, đợi đối phương buông cung bắn Ninh Ngọc Hợp, sau đó hắn lập tức nổi giận truy sát, tiếp theo liền “phát độc .
Sạt sạt sạt …
Móng ngựa khoan thai gõ lên mặt đường, rất nhanh liền đi tới khoảng cách ba mươi bước, ở khoảng cách này, đối với cao thủ giang hồ đỉnh cấp mà nói thì không khác gì mặt đối mặt.
Đúng lúc này, trong rừng trúc đột nhiên phát ra tiếng mũi tên phá không lao vút đi:
Táp …
Thiết Thai Cung ba thạch mang đến lực đạo cực lớn, khiến mũi tên đen như mực biến thành một đạo bóng đen không nhìn thấy tàn ảnh, nhắm thẳng ngực Ninh Ngọc Hợp.
Ninh Ngọc Hợp cũng là cao thủ đỉnh cấp, nghe được tiếng mũi tên phá không liền đề cao cảnh giác, ngập một tia ngập ngừng, thậm chí không có thời gian liếc mắt đánh giá, cấp tốc ngửa người ra sau để tránh né.
Nhưng khoảng cách ba mươi bước thực sự quá gần, Ninh Ngọc Hợp chính đang nghiêng đầu nói chuyện với Hứa Bất Lệnh, bất ngờ không kịp phòng, dù có thể né tránh yếu hại, lại không cách nào lông tóc không thương.
Mũi tên mang theo lực đạo cực mạnh xé gió lao đi, đủ để xuyên thủng bất cứ bộ vị nào trên người.
Nếu không có gì ngoài ý, một tên này tất sẽ bắn trúng, Ninh Ngọc Hợp chỉ có thể cường hành nghiêng người, tránh đi vị trí tâm tạng, trong mắt lộ ra mấy phần sợ hãi.
Nhưng đúng lúc này!
Hứa Bất Lệnh đi ở ngay bên trái Ninh Ngọc Hợp, tựa hồ cũng vừa mới phát giác, trên mặt lộ ra thần tình kinh ngạc, không chút do dự hai chân giẫm mạnh bàn đạp, cả người nhảy tới, chắn ở trước mặt Ninh Ngọc Hợp.
- Sư phụ!
Một tiếng hét lớn chất đầy lo lắng vang lên.
Vẻ sợ hãi trong mắt Ninh Ngọc Hợp nhanh chóng chuyển thành kinh ngạc, khó mà tưởng tượng nhìn chằm chằm Hứa Bất Lệnh quên cả thân mình, lao lên che chắn mũi tên cho nàng.
Trường bào tuyết trắng bay phất phới, vẻ lo lắng và kinh ngạc trong mắt nam nhân hiện rõ trong mắt nàng.
Thoáng chốc ngắn ngủi đó, khiến Ninh Ngọc Hợp rõ ràng một điều … hắn thật coi mình là sư phụ!
Hoặc nói cách khác, nàng đã thành người thân cận nhất của hắn. Không cần bất kỳ lý do hay mục đích gì, trong tiềm thức liền đã như thế, hệt như phụ thân trông thấy con mình té ngã, trượng phu nhìn thấy thê tử rơi xuống nước, sẽ không chút do dự đưa tay giữ chặt, tính mạng bản thân đều không quản không nhìn, chỉ tưởng muốn che chở người thân.
Táp …
Mũi tên lao nhanh mà đến, chớp mắt đã tới ngay trước mặt.
Nhắm chuẩn ngực Ninh Ngọc Hợp, Hứa Bất Lệnh lại lao thẳng đến, mục tiêu chuyển thành phần lưng Hứa Bất Lệnh, nếu bắn trúng, kết cục tất là một tên xuyên tim.
- Không muốn …
Nháy mắt khi Hứa Bất Lệnh khoái tốc nhào ra, Ninh Ngọc Hợp nghẹn ngào hô lên, hai chân giẫm mạnh bàn đạp, cũng nhào tới, trực tiếp ôm lấy Hứa Bất Lệnh đang ở trên không, cường hoành đè xuống Hứa Bất Lệnh.
Xoạt …
Bịch …
Tê …
Tuấn mã hí dài, móng trước giơ cao.
Mũi tên như lưu tinh xát qua vai Hứa Bất Lệnh, phá không mà đi, biến mất khỏi tầm mắt.
Ninh Ngọc Hợp ôm lấy Hứa Bất Lệnh ngã xuống trên đường, lăn vài vòng, không cố được bụi đất trên đạo bào, cường hành chống tay ngừng lại lăn lộn.
- Lệnh Nhi!
Sắc mặt Ninh Ngọc Hợp trắng bệch, cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
Hứa Bất Lệnh vừa ngã xuống đất liền cắn răng cường hành động khí, bức ra Tỏa Long Cổ còn sót lại không mấy trong cơ thể, lăn lộn vài vòng, sắc mặt vặn vẹo đến tái xám.
Lúc này trán Hứa Bất Lệnh nổi lên gân xanh, bộ dạng như thể “cường hành động khí dẫn đến Tỏa Long Cổ bạo phát, máu từ vết thương nơi đầu vai nhuộm đỏ vai phải, tay trái gắt gao ôm lấy Ninh Ngọc Hợp, kịch liệt ho khan trừng mắt nhìn về phía rừng trúc:
- Nhãi nhép phương nào... Khụ khụ khụ …
Dùng sức ho khan mấy tiếng, bức chút máu độc đi ra, nét mặt dữ tợn phẫn nộ thét lên.
Ninh Ngọc Hợp bị ôm đến không thở nổi, tao ngộ phục kích lại không biết kẻ đến là ai, nôn nóng chỉ về phía rừng cây cành lá đung đưa:
- Ở đâu?! Ta đuổi theo!
Thấy vết máu trên vai Hứa Bất Lệnh, lại luống cuống tay chân tính đè lại vết thương.
Hứa Bất Lệnh thật không dễ dàng mới bắt được một tên lâu la của hắc thủ sau màn, tự nhiên không khả năng cứ thế bỏ qua, lập tức làm ra bộ dạng nóng giận, cuồng chạy về phía rừng trúc, đáng tiếc sau khi tới chỗ bắn tên, trên mặt đất chỉ còn lại một cỗ thi thể, sau gáy cắm một mũi tên, ngã rạp trên đất, sớm đã chết từ lúc nào.
Hứa Bất Lệnh ho khan mấy tiếng, đồng thời lỗ tai chăm chú tìm tòi xung quanh, mũi tên sau gáy thích khách được bắn ra từ khoảnh cách trên trăm bước, người thực sự quan sát hắn sớm đã mất đi tung tích.
Hứa Bất Lệnh lấy ra bầu ruộng bên hông chuốc hai ngụm, trên mặt lộ ra biểu tình đau đến không muốn sống, ngồi xuống đánh giá thi thể dưới đất …. đồ đen, trên thân không một tiêu chí nào, hẳn là tử sĩ, lúc bị tên bắn trúng còn nuốt vào độc hoàn, xem ra là để phòng bị bắt được hỏi ra tin tức, cẩn thận vô cùng, không khả năng lưu lại manh mối gì cả.
…