Sáng sớm, trong lương đình gió nhẹ thổi phất qua, Hứa Bất Lệnh nhắm mắt ngưng thần khoanh chân ngồi xếp bằng, thần tình nghiêm túc chải vuốt quan hệ lăng loạn kia.
Bởi vì võ nghệ về cơ bản đã khôi phục, thính lực nhãn lực về lại trạng thái đỉnh phong, cộng thêm trong Túc Vương phủ quả thực rất an tĩnh, gió thổi cỏ động trong phương viên trăm thước đều có thể nghe được rõ ràng.
Sột soạt sột soạt …
Ánh bình mình vừa mới ló rạng, trong một gian phòng ở hậu trạch truyền đến tiếng quần áo ma sát.
Mang tai Hứa Bất Lệnh khẽ động, chăm chú lắng nghe tiếng nói chuyện khe khẽ truyền đến:
- Mãn Chi, rời giường... Đạp hết chăn xuống đất rồi này...
- Ư... Đại Ninh tỷ, ngày mới sáng, ngủ thêm chút nữa...
- Mãn Chi, ngươi cũng không nhỏ, buổi tối ngủ thành thật chút, đừng có ôm lấy ta quẹt tới quẹt lui...
- Hì hì... người Đại Ninh tỷ mềm thật đấy, nhất là ngực, gối đầu thoải mái lắm, xuất gia thật đáng tiếc, hay là hoàn tục đi...
- Ai... Ngươi ngủ tiếp, ta có việc đi ra ngoài một chuyến...
- Ừm...
Lời nói ngưng lại, chỉ còn mỗi tiếng mặc quần áo sột soạt.
Hứa Bất Lệnh mở mắt ra, nghĩ nghĩ, liền đứng dậy đứng trên hành lang chờ đợi. Lát sau, Ninh Ngọc Hợp rửa mặt ăn vận xong xuôi, từ trong hành lang đi ra, trên thân khoác đạo bào màu đen, đầu đội mũ rộng vành, trường kiếm nhấc trong tay.
Thấy Hứa Bất Lệnh chắp tay đứng ở phía cuối hành lang, Ninh Ngọc Hợp chớp chớp mắt, tiến đến sau lưng nói khẽ:
- Lệnh Nhi, dậy sớm thế?
Hứa Bất Lệnh xoay người, gật đầu cười khẽ:
- Ừm, sư phụ chuẩn bị ra ngoài?
Ninh Ngọc Hợp mỉm cười, nhìn sắc trời một cái rồi nói:
- Sắp đến Đoan Ngọ, Thôi hoàng hậu qua đời vào đúng tết Đoan Ngọ, ta không cách nào trả được ân tình cứu mạng, chỉ có thể đến tế bái một phen... Tế bái xong liền đi về Trường Thanh Quan, khả năng sang năm còn sẽ tới đây gặp ngươi.
Hứa Bất Lệnh trầm tư:
- Lăng Thôi hoàng hậu không xa, ta bồi sư phụ đi một chuyến.
Ninh Ngọc Hợp tự nhiên không cự tuyệt, cùng Hứa Bất Lệnh sóng vai đi ra vương phủ.
Hứa Bất Lệnh gọi tới Truy Phong mã, lật người nhảy lên, sắc mặt bình tĩnh quay đầu nói:
- Ngựa ta nhanh chút, hay là để ta mang sư phụ đi?
- ...
Ninh Ngọc Hợp chớp chớp mắt, nàng lại không điên, đạo cô há có thể ngồi trong ngực đồ đệ ngực. Lập tức lắc đầu, từ chỗ hộ vệ vương phủ mượn một con ngựa.
Hứa Bất Lệnh thấy thế tự nhiên không cưỡng cầu, khẽ kẹp bụng ngựa đi tới ngoại ô phía đông thành.
Lộ trình ước chừng hơn hai mươi dặm, khoái mã phi nhanh chỉ mất chút thời gian, hành trình trên đường tương đối nhàm chán.
Trong lòng Ninh Ngọc Hợp cất giấu chuyện, thật không dễ dàng mới tìm được cơ hội ở riêng với Hứa Bất Lệnh, bèn sáp lại gần mấy phần, nhẹ giọng nói:
- Lệnh Nhi...
Hứa Bất Lệnh thả chậm tốc độ, quay đầu nhìn sang:
- Sao thế, sư phụ?
Ánh mắt Ninh Ngọc Hợp mang theo mấy phần quái dị, nhìn quanh trái phải, sau khi xác định trên quan đạo không có người khác mới nói khẽ:
- Buổi tối hôm đó, ngươi đi giải độc à?
Hai tiếng “giải độc cắn rất nặng, rõ ràng mang ý khác.
Hứa Bất Lệnh đã giải thích đầu đuôi sự tình với Ninh Ngọc Hợp, đối với chuyện này tự nhiên ngầm hiểu, hơi có chút xấu hổ khẽ ho một tiếng:
- Ừm... Mùa hè Tỏa Long Cổ khá là lợi hại, xác thực là đi giải độc ... Bị bức đành chịu, mong sư phụ chớ trách.
Ninh Ngọc Hợp sớm đã nghĩ thông, lúc này cũng không lộ ra thần tình chán ghét hay lúng túng, đi ở bên cạnh ôn nhu nói:
- Trước mặt sinh tử, vạn vật bình đẳng, sự gấp tòng quyền không cố được lễ pháp quy củ, ta đương nhiên sẽ không trách ngươi... Giải độc tiến triển thế nào?
Thần sắc Hứa Bất Lệnh lại có chút lúng túng, mắt nhìn thẳng, chân thành nói:
- Còn không sai.
Ninh Ngọc Hợp khẽ gật đầu, thoáng do dự một phen, sau cùng vẫn khuyên nói:
- Lệnh Nhi, trong hoàng thành ngọa hổ tàng long, Trường Nhạc Cung tuy cách Thái Cực Cung và hậu cung, song rốt cục vẫn không thiếu cao thủ . Ngươi đêm hôm khuya khoắt chạy đi tìm thái hậu... giải độc, phải cẩn thận chú ý, nếu bị bắt được, danh dự ngàn năm của thái hậu đều bị ngươi hủy...
Hứa Bất Lệnh khẽ gật đầu:
- Ám tiêu trong Trường Nhạc Cung sớm bị ta thăm dò rõ ràng, nếu có biến động thái hậu sẽ nói trước cho ta, sẽ không bị người phát giác.
Ninh Ngọc Hợp gật gật đầu, đi tới trước mặt Hứa Bất Lệnh, hơi chút trầm mặc, đột nhiên mở miệng nói:
- Lệnh Nhi, thật ra có một vấn đề ta nghĩ mãi không thông. Theo như ngươi nói, tìm được người dưỡng cổ hoặc con cháu đời sau của người dưỡng cổ, âm dương tương hợp, thẳng đến Tinh Nguyên tiết thể mới có thể giải độc?
Đây tính là thảo luận học thuật, đối với điểm này Hứa Bất Lệnh không có gì tị hiềm, khẽ gật đầu nói:
- Đúng vậy, đây là bí pháp được đến từ trong miệng cao thủ dùng độc Nam Cương.
Ninh Ngọc Hợp khẽ gật đầu, tiếp sau lại nhíu mày nói:
- Hoài Nam Tiêu thị bố khắp thiên hạ, chỉ riêng làm quan ở kinh thành đã có mười mấy người, con em càng là nhiều vô số kể, tiểu thư quan gia chưa xuất các không thiếu, tại sao ngươi cứ phải tìm tới thái hậu?
Hứa Bất Lệnh lắc đầu than nhẹ:
- Trong Trường An Thành, chỉ có đương triều thái hậu là đích hệ Tiêu gia...
- Chờ chút!
Ninh Ngọc Hợp giơ tay lên, thần tình chăm chú nhíu mày nhìn Hứa Bất Lệnh:
- Người có phân chia đích thứ, nhưng huyết mạch lại không, vô luận thứ tử đích tử, trên máu trong người đều như nhau . Đương triều thái hậu là cháu gái Tiêu lão gia chủ, con gái nhỏ nhất của Hồng Lư Tự Tiêu Tự Ban cũng là cháu gái Tiêu lão gia chủ, chẳng qua Tiêu Tự Ban là thứ tử mà thôi, nhưng về huyết mạch mà luận hẳn cũng tương đương thái hậu nương nương...
- ...
Hứa Bất Lệnh nhướng mày, nhíu mày trầm tư, lúc sau mới quay đầu sang nói:
- Còn có thuyết pháp này?
Ninh Ngọc Hợp khẽ gật đầu, đi sáp lại gần kiên nhẫn giảng giải:
- Đích thứ chi phân là do người định, huyết mạch truyền thừa là do trời định . Thiên địa không phân cao thấp quý tiện, trước nay đều là đồng đẳng như nhau ...
Ninh Ngọc Hợp nỗ lực giải thích tri thức khoa học di truyền cho kẻ xuyên việt.
Hứa Bất Lệnh hít vào một hơi, khe khẽ gật đầu:
- Sư phụ nói có lý, xem ra là ta nghĩ sai... Chẳng qua Tiêu gia Tỏa Long Cổ sau cùng hẳn được truyền đến trong tay đương đại gia chủ Tiêu Khinh, thái hậu và Tiêu Khinh là chị em sinh đôi...
Ninh Ngọc Hợp lại giơ tay lên:
- Vậy ngươi có thể đi tìm Tiêu Khinh được mà, môn đăng hộ đối, để Túc Vương đề thân gả đi qua là xong, như thế liền có thể danh chính ngôn thuận giải độc.
Hứa Bất Lệnh trầm tư:
- Ừm... Tiêu giavà Hứa gia đều là đại môn phiệt, thông gia với nhau, thế tất sẽ khiến không ít người âm thầm phỏng đoán...
- Vậy cũng đỡ hơn ngươi khinh bạc thái hậu, thái hậu là đích mẫu của thánh thượng, chẳng lẽ thông gia với Hoài Nam Tiêu thị, hậu quả lại không nghiêm trọng bằng để cho thánh thượng biết chuyện giữa ngươi và thái hậu?
Ánh mắt Ninh Ngọc Hợp rất nghiêm túc, trên mặt tràn đầy vẻ hoài nghi “ngươi chính là tham luyến thân thể thái hậu.
Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt:
- Đương thời thật không dễ dàng mới tìm ra cách, không nghĩ được nhiều như vậy...
Ninh Ngọc Hợp hít một hơi thật sâu, lắc đầu nói:
- Ai... Thật không biết nên nói ngươi thế nào nữa, thôi thôi, việc đã đến nước này, ngươi nhất định không được hại thái hậu. Sau này làm việc phải nghĩ rồi hẵng làm, đợi ngươi rời khỏi Trường An, thái hậu ở lại trong cung thủ quả, ngươi là con trai phiên vương, tự nhiên không để một nữ nhân vào trong mắt, nhưng trên đời nữ tử bị nam nhân phụ lòng, kết cục đều rất thê thảm, ngươi phải có lòng thương xót, nhất định không thể biến thành người như vậy ...
Hứa Bất Lệnh khe khẽ gật đầu, nghiêm túc tiếp nhận sư phụ quở trách và dạy bảo, đang tính mở miệng giải thích mấy câu, nói không phải mình tham luyến thân thể thái hậu, bên tai đột nhiên khẽ động, dư quang quét tới phiến cỏ tạp um tùm bên cạnh quan đạo.
…