Sau cơn mưa phùn rả rích tưới mát vạn vật, tùy theo thái dương lần nữa xuất hiện giữa trời, hương dã Trường An Thành đã tiến vào mùa hè, nhiệt độ đột nhiên nhô cao xua tán khí ẩm mấy ngày qua, trực tiếp khiến lượng thương khách tẩu tốt trên phố lớn hẻm nhỏ giảm mạnh, giữa trưa thậm chí đến mức đường phố không người.
Trên Trạng Nguyên Nhai, phó sư Tập Trinh Ty Lưu Vân Lâm đi ra tửu lâu, trên thân mang theo ba phần mùi rượu, sau lưng là gia chủ U Châu Đường gia Đường gia khoác một thân trường bào, ăn vận theo kiểu văn sẽ.
Con người Đường Giao, chính như Hoa Kính Đình đánh giá, càng giống quan lại đi hoạn lộ chứ không phải khách giang hồ. Lần này vào kinh là vì thụ phong Thập Vũ Khôi, đưa thanh danh U Châu Đường gia nhô cao thêm một cấp bậc. Chẳng qua Võ Khôi này được phong thế nào hiển nhiên là đại học vấn, hoàng đế tiện tay viết hai chữ và trình ra ngay trước mặt thiên hạ bách tính là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, Đường Giao đã đến kinh thành, tự nhiên muốn đương kim thánh thượng có thể lộ mặt quan thưởng hắn và người khác so đọ, sau đó “long nhan đại duyệt tứ thưởng Vũ Khôi. Nhân tuyển đơn đấu cũng phải thích hợp, bằng không triều đình giơ Giả công công ra đấu một trận, mặt mũi hắn biết để vào đâu.
Bởi thế mấy ngày nay từ lúc vào kinh, Đường Giao đều là chạy khắp nơi thăm viếng đánh điểm quan hệ, tận lực xử lý gọn gàng chuyện thụ phong Vũ Khôi, ngay cả Khôi Thọ Nhai Tiêu phủ đều đi qua bái phỏng một lần, đối với chuyện chịu nhục trên triều đường sớm đã bị vứt sang một bên.
Lúc này trên mặt Đường Giao mang theo mấy phần ý cười hiền hòa, như là đối đãi bạn cũ thân quen, đi ở bên người Lưu Vân Lâm, kẻ có địa vị giang hồ hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với hắn, mở miệng nói:
- ... Trương đại nhân bị tặc tử Chúc Lục dạ tập bị thương, Đường gia ta vẫn luôn một mực âm thầm truy tra, nếu tìm được cá lọt lưới, tất nhiên sẽ đích thân mang đầu người tới kinh thành để nó đền tội...
Lưu Vân Lâm thần tình ôn hòa, phất phất tay nói:
- Trương đại nhân bị thương chính đang tĩnh dưỡng trong nhà, chuyện tuyển chọn Vũ Khôi đều là ta xử lý, Đường gia chủ danh chấn giang hồ nhiều năm, tất có một vị trí trong Thập Vũ Khôi, về phần thánh thượng thân lâm quan sát, chuyện này tự nhiên không thể khinh thường, đã đưa chiết tử vào trong cung, đợi chút ngày giờ tất có tin chuẩn xác.
Thần sắc Đường Giao lập tức nhiệt thiết mấy phần, đưa tay ôm quyền nói:
- Vậy làm phiền Lưu phó sứ .
- Nơi nào nơi nào... Hẳn nên thôi ...
Lưu Vân Lâm mỉm cười hàn huyên mấy câu liền trở mình lên ngựa, đi ra Trạng Nguyên Nhai. Chuyển mấy vòng trên phố, sau khi xác định phía sau không người đi theo, liền lại lần nữa vòng đến một gian viện lạc phụ cận Quốc Tử Giám ...
Ve sầu inh ỏi …
Ve mùa hạ phát ra tiếng vang chói tai trong rừng đào Quốc Tử Giám, rừng đào vốn trụi lủi sớm đã biến thành một màu xanh biếc phủ khắp toàn viện.
Tống Ngọc đứng dưới mái hiên quán xá, tránh né ánh mặt trời chói chang, đồng thời cầm bút nhè nhẹ phác hoạ trên giấy Tuyên.
Đợi một lúc, Lưu Vân Lâm giả thành tẩu tốt, gánh hai giỏ giấy Tuyên tiến vào rừng đào, đi tới trong trà xá, lấy xuống mũ rộng vành che nắng trên đầu:
- Vương gia, đã bố trí ổn thỏa, hai vị đại nhân Lưu Bình Dương và Hàn Trung Du tùy thời có thể dâng chiết tử lên thánh thượng, thỉnh mời thánh thượng xuất cung, ngài xem?
Ánh mắt Tống Ngọc vẫn tập trung trên bức họa, biểu tình bình thản nói:
- Tỏa Long Cổ hỉ lạnh sợ nóng, thời tiết khốc nhiệt, hàn độc tất càng thêm hung lệ. Trúng độc gần hai năm, độc đã sắp vào phế phủ, rượu mạnh rất khó đè ép được nữa... Chỉ là gần đây Hứa Bất Lệnh rất ít đi ra ngoài, nhìn không ra phải chăng độc phát. Trước cần tìm người thăm dò một phen, chỉ cần xác định đã ép không được hàn độc, rơi đến cùng đường mạt lộ, liền ném đồ vật đi ra, đồng thời thỉnh mời hoàng huynh xuất cung.
Lưu Vân Lâm khẽ gật đầu:
- Vâng.
Tống Ngọc trầm mặc khoảnh khắc, ngước mắt nhìn về phía Chung Cổ Lâu Quốc Tử Giám … nơi đó có một thư sinh chính đang nằm dưới cột trụ đọc sách hóng mát.
- Gần đây Mai Khúc Sinh có dị động gì không?
Lưu Vân Lâm lắc đầu:
- Từ khi Mai Khúc Sinh trở lại Trường An, liền một mực nằm trong tầm giám sát của ty chức và hai vị đại nhân Lưu, Hàn, trừ lần đi tới Long Ngâm Các chạm mặt với Hứa Bất Lệnh, liền không tiếp xúc với ai khác nữa cả. Ngày đó mấy ngàn người vây xem, cũng không nói qua lời gì đặc biệt... Ngược lại là đại tiểu thư Tiêu gia Tiêu Khinh, mấy ngày trước từng đi gặp mặt Hứa Bất Lệnh...
- Tiêu Khinh tài trí hơn người, nhưng việc này không liên quan đến Tiêu gia, thứ có thể hiểu rõ rất ít, không nhìn ra được gì. Gặp mặt Hứa Bất Lệnh, chỉ sợ cũng sẽ phát hiện manh mối không đúng... Vẫn nên mau chóng động thủ, nếu Tiêu gia nhúng tay, tình thế liền loạn ...
- Vâng! Ty chức lập tức đi an bài...
Lưu Vân Lâm khẽ khom lưng, bước nhanh lui xuống...
---------
Đảo mắt liền đến cuối tháng tư, mấy ngày nữa liền là mùng năm tháng năm, thời điểm dương khí thịnh nhất trong năm, bởi vậy tháng năm cũng được xưng là “Độc Ngũ Nguyệt .
Trong Túc Vương phủ, Hứa Bất Lệnh đả tọa trong thạch đình mát mẻ ở hậu trạch, bình tâm tĩnh khí, chăm chú điều trị khí huyết.
Giải độc quá nhanh cũng không tốt, tựa như dòng sông tắc đã hơn một năm đột nhiên quét đi tảng đá ngăn trên đường chảy, dòng chảy vốn đã héo rút khô cạn, đột nhiên bị nước sông mãnh liệt cuốn phăng, nếu không chăm chú điều trị, rất dễ thương đến gân cốt. Lần trước sau khi đi ra từ trong phủ Tiêu gia, Hứa Bất Lệnh liền không tiếp tục đi ra ngoài, yên ắng ở trong nhà trị liệu.
Tỏa Long Cổ hỉ lạnh sợ nóng, lúc trời lạnh tương đối an tĩnh, nhưng đến ngày hè chói chang lại như hồng thủy mãnh thú, mùa hè năm trước độc phát thiếu chút khiến hắn đi đứt, may mà Lục di theo lấy đến rất nhiều khối băng giúp hắn điều hòa, nhờ đó mới ngàn khó vạn hiểm vượt qua.
Giờ Tỏa Long Cổ đã cởi bỏ, không còn cảm giác đau đớn như ngàn vạn kiến đốt thân, muốn len lén rời kinh cũng dễ như trở bàn tay, chẳng qua hiển nhiên chạy trốn là điều không thể.
Điều Hứa Bất Lệnh muốn chính là “quang minh chính đại bị hoàng đế đưa ra Trường An.
Ỷ vào võ nghệ len lén chạy đi, sau đó chỉ có thể làm rùa đen rụt đầu co súc trong Túc Châu Thành, đấy không phải là thứ Hứa Bất Lệnh tưởng muốn .
Bởi vậy, kế hoạch vẫn được tiến hành như cũ, chuyện giải độc tự nhiên không thể truyền ra, ở nhà tĩnh dưỡng tính là gặp trường diễn trò, miễn cho hắc thủ sau màn nhìn ra Tỏa Long Cổ đã được giải.
Về phần thái hậu bảo bảo, gần đây cũng rất an phận, thành thành thật thật dưỡng lão trong cung, không đưa thiếp mời gọi Hứa Bất Lệnh đi qua giải độc.
Theo Hứa Bất Lệnh suy đoán, hẳn là sau đêm đó Tiêu Khinh đã nói gì đó với thái hậu bảo bảo, thẳng thắn thì chắc là không, bằng không thái hậu bảo bảo sớm đã răng rắc hắn rồi. Hẳn chỉ mới nói bóng nói gió chút thôi, khiến cho thái hậu bảo bảo ngửi được không đúng, bởi vậy mới thành thành thật thật không làm loạn.
Độc trong người Hứa Bất Lệnh đã giải gần hết, giải nữa liền mất sạch, thế nên cũng không đêm hôm khuya khoắt đi tìm thái hậu... Chủ yếu là không dám đi, chuyện lần trước quá hoang đường, thật sự có lỗi với thái hậu bảo bảo.
Mà phản ứng của Tiêu Khinh quả thực cũng phù hợp với thân phận nữ cường nhân, cường hành nuốt xuống thiệt thòi, không lộ ra nửa điểm biểu tình khác thường, cùng ngày liền bắt đầu tiếp tục xử lý sự vụ Tiêu gia, tựa hồ đã quên đi chuyện thất thân. Chẳng qua đối với hắn khẳng định là tránh như rắn rết, từ ngày đó trở đi liền chưa từng gặp mặt thêm lần nào.
Giờ đang là lúc khẩn yếu quan đầu, Hứa Bất Lệnh không tiện có quá nhiều liên hệ với Hoài Nam Tiêu thị, đành chỉ biết đợi sau này an an ổn ổn về lại Túc Châu rồi hẵng giải quyết hiểu lầm này.
Tiêu đại tiểu thư nhỏ hơn Lục di một tuổi, tính ra chỉ mới hai mươi bảy, môn đăng hộ đối lại là khuê nữ. Giờ hắn tuổi mụ mười chín, thiếu mấy tuổi không thành vấn đề, cưới về là được, chỉ là không tiện giải thích với phía Lục di cho lắm...
Nghĩ tới đây, Hứa Bất Lệnh nhíu mày, lại có chút đau đầu … Túc Vương Hứa Du chính là lão tử của hắn, vô luận thân thể hay ký ức đều không thể không thừa nhận.
Tổ phụ Hứa Liệt già mới có con, trước mắt phụ vương chỉ mới hơn bốn mươi. Hai mươi hai năm trước cũng giống như hắn bây giờ, đi đến Trường An Thành đọc sách.
Mà Túc Vương phi mẹ hắn chính là tiểu thư Đông Hải Lục gia, đương thời mới mười sáu, chính đang du lịch Giang Nam, đốt giấy vàng kết nghĩa với Lục di lúc đó chừng bảy tám tuổi.
Đến sau mẹ hắn chạy tới kinh thành, bị phụ vương mải miết theo đuổi, cuối cùng cưa đổ, theo như mốc thời gian mà tính, hẳn là trước lên xe sau mua vé. Bởi vì mẹ hắn làm vương phi mấy tháng liền sinh.
Đương thời Lục di nghe nói mẹ hắn đến kinh thành, liền cũng tất tả chạy tới kinh thành chơi, kết quả chỉ gặp vài lần, liền đây đó sát vai mà qua, năm hắn ra đời, Lục di mới mười tuổi, đến sau liền gả cho cháu trai cả của thái hậu bảo bảo và Tiêu Khinh.
Tuy đây đó không có huyết thống, tuổi tác chênh lệch cũng không lớn, nhưng nếu hắn thành thân với Tiêu Khinh, quan hệ liền loạn.
Túc Vương gọi Lục phu nhân là nghĩa muội...
Hắn gọi Lục phu nhân là a di...
Lục phu nhân gọi lão bà hắn là cô cô...
Túc Vương gọi lão bà hắn là cháu dâu...
Lục phu nhân gọi Túc vương là...
Lục phu nhân gọi hắn là...
Nghĩ tới đây, Hứa Bất Lệnh liền không rét mà run, đã có thể tưởng tượng đến cảnh Lục phu nhân cầm kéo, hơn nửa đêm đứng ở bên giường, bộ dáng ủy khuất ...
Hay là để Lục di thoái hôn...
Thế chuyện kết nghĩa kim lan tính thế nào...
Đương thời tuổi tác còn nhỏ nên không tính?
Miễn cưỡng quá...
Trong thạch đình, Hứa Bất Lệnh bóp bóp đầu trán, nhất thời không biết nên làm gì cho phải.
…