Thế Tử Thật Hung

Chương 309: Xem núi là núi (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Tiêu Khinh hít vào một hơi thật sâu, thần sắc bình tĩnh như nước hồ thu, mỉm cười chuẩn bị đứng dậy, có thể là bởi ngồi quá lâu, cộng thêm tối hôm qua Hứa Bất Lệnh dày vò hơi ác, vừa mới đứng dậy liền có cảm giác dị dạng truyền đến, hai đùi mềm nhũn thiếu chút ngã sấp xuống.

- A ...

Hứa Bất Lệnh thuận thế đưa tay đỡ lấy cánh tay Tiêu Khinh, ngăn nàng té ngã:

- Sao thế?

Cả người Tiêu Khinh khẽ run lên, cấp tốc rụt tay về, hô hấp phập phồng, ánh mắt một mực cúi nhìn xuống đất, bình thản nói:

- Thế tử không cần lo lắng, ngồi lâu nên hơi mệt chút... Đa tạ.

Hứa Bất Lệnh mỉm cười, nhẹ nhàng giơ tay tỏ ý.

Tiêu Khinh tâm loạn như ma, cảm thấy rất không ổn, tận lực bảo trì tâm thái bình hòa, đi đến trong thiên sảnh ngồi xuống, để nha hoàn rót hai chén trà.

Hứa Bất Lệnh an vị trong thiên sảnh, từ đầu tới cuối một mực duy trì thần thái bình hòa nho nhã, tựa hồ thật không nhận ra thái hậu tối hôm qua là Tiêu Khinh.

Tiêu Khinh bưng chén trà trầm mặc, trong phòng không còn người khác, sau khi xác định biểu tình và ánh mắt Hứa Bất Lệnh đều không có chút nào dị dạng, lúc này trong lòng mới ngấm ngầm buông lỏng …. hỗn đản này, hẳn là không nhận ra...

Nghĩ tới đây, tâm tư Tiêu Khinh mới hơi chút bình tĩnh, nói khẽ:

- Thế tử tới Trường An hơn một năm, cảm thấy Trường An thế nào?

Hứa Bất Lệnh mỉm cười đáp:

- Có Lục di chiếu cố, hết thảy đều rất tốt .

Tiêu Khinh khẽ gật đầu, hôm nay vốn nên dùng ngữ điệu kiểu này để kiểm tra thăm dò tâm trí và lòng dạ của Hứa Bất Lệnh, nhưng giờ đây đừng nói thăm dò Hứa Bất Lệnh, nàng không huỵt toẹt ra hết suy nghĩ trong đầu đã tính là tâm trí cứng cỏi.

Thoáng chút trầm mặc, Tiêu Khinh cảm thấy ngồi mãi ở chỗ này cũng là uổng phí thời gian, hơn nữa trong lòng càng lúc càng loạn, thế là bèn đưa tay vuốt vuốt trán:

- Ai... Mấy ngày gần đây ngựa xe vất vả, đi ngàn dặm đường, thực sự khó mà ngưng thần... Hay là ngày khác hẵng bái hội thế tử?

Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt, thực ra rất muốn an ủi Tiêu Khinh mấy câu, nói tiếng chịu trách nhiệm. Nhưng mưa to sắp tới, tình thế chưa định, có một số chuyện khẳng định không thể chọc ra. Thái hậu có ân cứu mạng với hắn, phần tình nghĩa xả thân tương trợ dưới tuyệt cảnh đó, vô luận thế nào hắn đều sẽ không quên, mà Tiêu đại tiểu thư mưu trí độc bộ thiên hạ đột nhiên tới kinh thành “thăm người thân, còn tìm hắn ngay mặt tâm sự, dụng ý trong đó Hứa Bất Lệnh cũng đoán được mấy phần.

Hơi chút trầm tư, Hứa Bất Lệnh lộ ra ý cười, nói khẽ:

- Gần đây Đại Nguyệt và Bắc Tề phong vân biến ảo, khiến người có hơi mơ hồ, Tiêu đại tiểu thư tới, đoán rằng cũng để phân ưu cho Tiêu tướng. Ta chưa cập quan, từ nhỏ lại quen lỗ mãng, tuy không hiểu tính toán quyền mưu, nhưng nghe nói qua một câu thiền ngữ Phật gia, gọi là:

Xem núi là núi, xem nước là nước; xem núi không phải núi, xem nước không phải nước; xem núi vẫn là núi, xem nước vẫn là nước. Chỉ chính là ba tầng cảnh giới nhân sinh.

Chẳng qua theo như ta hiểu, hẳn là “Núi chính là núi, nước chính là nước, nhìn tới nhìn lui cũng vậy thôi, nghĩ càng nhiều ngược lại càng lộ ra nhiều sai sót.

Ừm... Cách nhìn khả năng có chút thô thiển ngay thẳng, chẳng qua bậc trí giả hư tâm nạp gián không ngại học hỏi kẻ dưới, đoán rằng Tiêu đại tiểu thư hẳn sẽ không cười nhạo ta. Cáo từ trước!

Dứt lời, Hứa Bất Lệnh đứng dậy thi lễ, bước nhanh đi ra phòng khách.

Tiêu Khinh rõ ràng sửng sốt mất một lúc, thoáng khẽ nhíu mày, nhìn theo bóng lưng nam tử áo trắng rời đi, nghi hoặc không hiểu tên phiên vương thế tử đạo đức bại hoại lại bị điên này sao lại bật ra câu nói như vậy. Thiền ngữ Phật môn này nàng tự nhiên sớm có nghe qua, đánh cơ phong mà thôi, chẳng có ý nghĩa gì cả, thường xuyên được lão hòa thượng dùng để giả bộ cao thâm mạt trắc.

- Hừ …

Tiêu Khinh không đưa tiễn, nhíu mày đứng dậy, tiếp tục suy tư nên làm sao xử lý chuyện Hứa Bất Lệnh, nhưng vừa đi ra mấy bước, đột nhiên cả người chợt cứng đờ.

“Mới nhìn là núi, nhìn lại không phải núi, cuối cùng nhìn vẫn là núi... Núi chính là núi...

Tâm tư hỗn loạn trong lòng Tiêu Khinh nháy mắt bị đè xuống, tựa hồ cảm thấy những lời này là muốn nói gì đó với nàng, nhưng trong thời gian ngắn lại không cách nào nắm bắt được.

“Tiêu đại tiểu thư tới, hẳn là muốn phân ưu cho Tiêu tướng ...

Nàng tới là để tọa trấn Tiêu gia, thăm dò thế cục trước mặt, phòng ngừa hạ sai cờ...

“Xem núi là núi, xem nước là nước...

Mới đầu đều tưởng rằng thánh thượng muốn hạ thủ tước phiên...

“Núi chính là núi, nước chính là nước...

Toàn thân Tiêu Khinh khẽ rung lên, đột nhiên xoay người lại, chạy đến ngoài cửa nhìn quanh, chỉ là nam nhân không biết có phải vô tâm nói ra những lời kia không đã sớm tan biến trong đình viện bên trong.

----------

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)