Thế Tử Thật Hung

Chương 308: Xem núi là núi (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Dưới màn mưa bao phủ cả thiên địa, trong dinh thự rộng lớn, hai nhóm người đứng đối diện nhau dưới mái hiên hành lang, khoảnh khắc ấy trọn cả thế giới như chợt bỗng ngưng lại.

Hoặc là nói thế giới của Tiêu đại tiểu thư khắc này chợt bỗng ngưng lại.

Lục phu nhân thấy Tiêu Khinh xuất hiện ở trước mặt, lập tức cúi người hành lễ:

- Đại tiểu thư.

Sau đó đứng thẳng, chờ đợi đối phương đáp lễ.

Mà Tiêu đại tiểu thư từ khi sinh ra đến nay, đây là lần đầu tiên biểu tình ngốc trệ, đứng ngây ra đó trước mặt người ngoài.

Lục phu nhân hơi có vẻ mờ mịt, thuận theo ánh mắt quay đầu nhìn lại, liền phát hiện đối phương đang nhìn đứa cháu ôn văn nho nhã không nửa điểm dị dạng của mình, trong lòng lập tức “hiểu ra, đáy mắt tuôn hiện mấy phần đắc ý … hừ … chỉ với chút thành phủ này, còn quốc sĩ vô song, thấy Lệnh Nhi liền như hoa si, đến cả nha hoàn đều không bằng...

Da đầu Hứa Bất Lệnh tê rần, lại cũng hết cách, mặt hiện ý cười khe khẽ gật đầu:

-Tiêu đại tiểu thư.

Riêng luận thân phận, Hứa Bất Lệnh thân là phiên vương thế tử, hiển nhiên cao hơn Tiêu Khinh chỉ là đích nữ Tiêu gia nhiều lắm, người nên hành lễ phải là Tiêu Khinh mới đúng.

Đáng tiếc, Tiêu Khinh đừng nói hành lễ, không hét lên một tiếng gọi người tới chém chết ác nhân này đã là tốt lắm rồi, lập thì ngây dại đứng đó, thẳng đến khi nha hoàn bên cạnh giật nhẹ tay áo, lúc này mới hồi thần.

- Ngươi...

Tiêu Khinh có khó mà tin tưởng thốt lên, song vẫn phản ứng cực nhanh, vội ngậm miệng, quay người chạy ngược về, nhưng vừa xoay người, lập tức hồi thần, vội vàng ổn định tâm tư, bày ra bộ dạng thản nhiên, xoay người đi tới nhẹ nhàng thi lễ:

- Tham kiến Túc Vương thế tử, gần đây tàu xe mệt mỏi, có chút tâm thần không yên, còn mong thứ lỗi.

Giờ này khắc này, ngoại trừ giả vờ ngây ngốc xem như tối hôm qua không ở trong cung ra, Tiêu Khinh còn có thể làm gì được nữa? Chẳng lại bắt lại đích tử Túc Vương, cầm đi thiến hoặc là giết, như vậy đừng thôi diễn thế cục làm gì, cứ chờ Túc Vương dẫn theo thiết kỵ huyết tẩy Hoài Nam là được rồi.

Nhưng mà...

Trong lòng Tiêu Khinh không khỏi cuộn lên sóng cả, còn mang theo mấy phần khuất nhục khó nói nên lời … Sao Tương Nhi lại làm bậy với con trai Túc Vương? Mặc dù bộ dạng quả thật không sai, nhưng thân phận, địa vị, tuổi tác … vân vân, mọi phương diện đều không thích hợp, thế này. . . Thế này là thế nào? Lần chua thiệt này chẳng lẽ bỏ qua, còn phải cắn răng nuốt vào trong bụng?

Hứa Bất Lệnh biết ngay Tiêu Khinh sẽ phản ứng như vậy, chịu thiệt cũng phải thành thành thật thật làm ra bộ dạng bất động thanh sắc, bằng không há chỉ đơn giản là lộ ra việc xấu, thiên hạ đại loạn đều có khả năng.

- Tiêu đại tiểu thư khách khí, vừa mới đến kinh thành, hẳn nên nghỉ ngơi nhiều thêm mới phải.

Hứa Bất Lệnh sắc mặt hòa ái đi tới gần, nhìn “bé ngoan tối hôm qua còn nói gì nghe nấy trong lồng ngực mình, thật sự có chút không đành lòng, nhưng lúc này trước cứ phải giả ngu cái đã, hết thảy đợi trở về đất phong rồi tính.

Tiêu Khinh tâm trí cứng cỏi, thu lại tia khó mà tiếp thu nơi đáy mắt kia lại, ánh mắt rủ xuống, khẽ gật đầu:

- Thế tử khách khí, vào nhà đi.

Lục phu nhân cười thầm trong lòng, không mấy ngạc nhiên đối với biểu hiện thất thố của Tiêu đại tiểu thư, năm đó lần đầu tiên nàng thấy Hứa Bất Lệnh cũng sửng sốt hồi lâu. Lập tức bèn dẫn theo Hứa Bất Lệnh tiến vào trong chính sảnh, an vị sau bàn án.

Tuy là gia yến Tiêu phủ, nhưng tôn ti trưởng ấu đặt ở đấy. Phân bàn mà ngồi, tể tướng Tiêu Sở Dương ngồi ở chủ vị, Hứa Bất Lệnh ngồi hàng đầu tiên bên phải, đích tử Tiêu Đình ngồi hàng đầu tiên bên trái, nữ nhi đích hệ Tiêu gia Tiêu đại tiểu thư tự nhiên ngồi ở bên cạnh Hứa Bất Lệnh.

Vị trí này là được cố ý an bài từ trước, nhằm tiện cho Tiêu Khinh và Hứa Bất Lệnh giao lưu, chẳng qua giờ này khắc này, Tiêu đại tiểu thư đừng nói nhìn mặt nói chuyện, thậm chí hận không thể đổi chỗ với cháu trai Tiêu Đình, hô hấp đều tận lực bình tĩnh, chỉ cần vừa ngửi được khí vị trên thân Hứa Bất Lệnh liền cảm thấy đứng ngồi không yên.

Tiếp sau chính là nâng ly cạn chén, Tiêu Sở Dương nói chút lời khách sáo khích lệ vãn bối, không nhắc gì tới chính sự. Tiêu Đình thì lại tương đối thành thật mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, trong đầu tính toán xem đêm nay nên đi chỗ nào lắc lư.

Lời lẽ cử chỉ Hứa Bất Lệnh tự nhiên đều không vấn đề, khách sáo hàn huyên một phen với thân quyến Tiêu gia, thỉnh thoảng lại khen Lục phu nhân vài câu, nói quản giáo có cách … vân vân.

Tiêu Khinh hoàn toàn quên mất tâm tư nghĩ mưu tính kế trong thư phòng lúc trước, cũng từng muốn quan sát Hứa Bất Lệnh, nhưng tròng mắt vừa liếc về phía Hứa Bất Lệnh liền nhớ đến bộ dạng không mặc quần áo của tên tiểu vương gia này, lập tức vội vàng quay đầu đi.

Cứ vậy ngao không biết bao lâu, Tiêu Sở Dương trên chủ vị chợt hòa khí mở miệng nói:

- Tiêu Khinh vừa mới đi qua Giang Nam, đối với thế tử sớm có nghe thấy, chỉ là chưa từng gặp qua. Tiêu Khinh tinh thông binh pháp thao lược, an bang trị thế chi đạo cũng rất có kiến giải, đợi yến hội xong xuôi, thế tử có thể tâm sự thêm với Tiêu Khinh, ngày sau Túc Châu không chừng có thể dùng tới.

Đây là chế tạo cơ hội ở riêng, để cho Tiêu Khinh tử tế đánh giá Hứa Bất Lệnh.

Hứa Bất Lệnh khẽ cười, chậm rãi gật đầu:

- Hết sức vinh hạnh.

Tiêu Khinh thoáng nhíu mày, vốn định nói thân thể mỏi mệt không có thời gian, nhưng đây là chuyện sớm đã được định trước, đột nhiên đổi ý cũng không hay, đành chỉ biết khe khẽ gật đầu.

Rất nhanh, yến hội kết thúc, Tiêu Đình nôn nóng dẫn theo nha hoàn chạy ra ngoài. Tiêu Sở Dương và mấy vị thúc bá làm bạn tới thư phòng trò chuyện chính vụ. Lục phu nhân tự nhiên không tiện tiến đến quấy nhiễu, cũng án theo thân phận con dâu vãn bối, quy quy củ củ đi ra.

Hứa Bất Lệnh đứng dậy, nhìn sang Tiêu đại tiểu thư ở bên cạnh, khom người thi lễ:

- Tiêu đại tiểu thư?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)