Thế Tử Thật Hung

Chương 307: Oan gia ngõ hẹp

Chương Trước Chương Tiếp

Xế chiều, mặt đường Khôi Thủ Nhai phủ lên màn mưa rả rích.

Hứa Bất Lệnh khoác trường bào thế tử thêu mây trắng tuyết, đầu đội ngọc trâm lưng đeo ngọc bội, được Lục phu nhân chỉnh sửa thành bộ dạng ngọc thụ lâm phong, giơ lên dù giấy đi ở ven đường.

Lục phu nhân cũng trang điểm lộng lẫy, trốn dưới dù giấy của Hứa Bất Lệnh, đầu vai dán lấy cánh tay, không ngừng lải nhải cằn nhằn:

- Tiêu đại tiểu thư rất lợi hại, năm đó Tiêu lão gia chủ được tôn xưng là “quốc sĩ vô song, cùng tổ phụ Hứa lão tướng quân là hai đỉnh lương trụ một văn một võ của triều đình Đại Nguyệt. Tiêu đại tiểu thư từ nhỏ liền có phong phạm tổ phụ, làm người xử thế, hành vi cử chỉ đều rất có chuẩn mực, lát nữa ngươi gặp nàng, nhất định phải chú ý, đừng để bị nàng coi thường...

Sắc mặt Hứa Bất Lệnh có chút cứng ngắc, đỡ lấy cánh tay Lục phu nhân, trong đầu lại đang nghĩ lát nữa gặp mặt nên đánh chào hỏi thế nào, nhưng vô làm sao, lát nữa đều sẽ là trường cảnh khiến người không rét mà run.

Thường nói “Đưa đầu là một đao, rụt đầu cũng là một đao.

Tiêu đại tiểu thư có lợi hại đến mấy cũng không làm gì được phiên vương thế tử là hắn, Hứa Bất Lệnh xoắn xuýt thoáng chốc liền chỉ còn biết làm ra bộ dáng lãnh tuấn bất phàm, khẽ cười nói:

- Lục di yên tâm, Tiêu đại tiểu thư nhìn thấy ta... ừm... Hẳn sẽ tương đối khách khí.

Lục phu nhân hé môi cường nhẹ, nghiêng đầu đánh giá bảo bối vừa được mình long trọng chỉnh sửa một phen:

- Đó là tự nhiên, Tiêu đại tiểu thư còn chưa gả người, nhìn thấy Đại Nguyệt đệ nhất mỹ nam tử ngươi, nói không chừng còn sẽ ngây người mất một lúc. Hừ … lợi hại đến mấy cũng là tiểu thư chưa xuất các...

Nghe được lời này, trong lòng Hứa Bất Lệnh đột nhiên khẽ động, nghĩ nghĩ rồi nói:

- Túc Vương Hứa gia và Hoài Nam Tiêu thị cũng tính là môn đăng hộ đối... Ta còn chưa chọn thế tử phi...

- Phi …

Lục phu nhân lập tức nổi nóng, ánh mắt có chút hờn giận, đưa tay vặn nhẹ lên eo Hứa Bất Lệnh:

- Ngươi nghĩ cái gì đấy? Tiêu đại tiểu thư lớn hơn ngươi mấy tuổi, há có thể làm thế tử phi? Ta còn phải gọi nàng cô cô, nàng làm thế tử phi, thế chẳng lẽ ta phải gọi ngươi cô phụ? Ta là a di của ngươi! Ta và mẫu thân ngươi là tỷ muội kết nghĩa kim lan...

Nói một câu vặn một cái, lập tức khiến Hứa Bất Lệnh đầy mắt xin tha:

- Lục di, ta chỉ đùa thôi mà...

- Hừ …

Lục phu nhân tự nhiên biết Hứa Bất Lệnh đang “nói đùa, lần nữa đặt hai tay ngang hông, tử tế ngẫm nghĩ rồi nói tiếp:

- Chẳng qua ngươi nói cũng đúng, thế tử phi không chỉ đơn giản là lấy vợ, tất phải định xuống thân nhân với thế gia môn phiệt Đại Nguyệt thế... Theo lý thuyết ngươi hẳn nên cưới công chúa, nhưng đương kim thánh thượng không có đích nữ thích hợp, đích nữ của mấy thế gia “Tiêu Lục Thôi Vương Lý kia, hoặc là tuổi tác không hợp, hoặc là địa vị không xứng, dẫn đến thế tử phi mãi vẫn chưa định. Nói đến thích hợp nhất, đúng là Tiêu đại tiểu thư... Chẳng qua ngươi đừng nghĩ cái này, nếu ngươi dám cầu hôn với Tiêu gia, ta... Ta...

Nói đến đây Lục phu nhân không khỏi có chút hoảng loạn, Túc Vương cầu hôn Tiêu gia, Tiêu gia nói không chừng thật sẽ đáp ứng. Bảo bối mình nuôi lâu như vậy, đột nhiên bị nhà chồng nhắm đến, còn phải kêu nàng nàng thành chất nữ, thế này. . . Thế này không lộn xộn thì là gì...

Hứa Bất Lệnh mỉm cười, đưa tay đỡ lấy bả vai Lục phu nhân, ôn nhu nói:

- Thôi không nói mấy chuyện này nữa, đến Tiêu gia rồi, vào trước cái đã.

Lục phu nhân nhấp hé môi, thần sắc có vẻ không cao hứng, nhàn nhạt ừ một tiếng, cùng theo quản sự nghênh đón bước vào cửa phủ Tiêu gia...

------

Hậu trạch Tiêu gia, mấy nha hoàn đứng đợi bên ngoài đình viện, nghe tiếng nước nảy truyền ra từ cửa sổ sương phòng đóng chặt, không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, lại đều không dám lên tiếng.

Sương phòng tràn ngập hơi nước, đại tiểu thư Tiêu Khinh ngâm mình trong thùng tắm, cắn răng dùng tay gắng sức tẩy rửa khắp nơi trên người, buổi sáng sau khi về lại Tiêu gia, nàng liền một ngụm nước đều không uống, cứ thế đi tới sương phòng, tắm rửa kỳ cọ mấy chục lần, đến độ làn da đều ửng đó, lại vẫn cảm thấy trên người như dính lấy thứ gì đó.

Nghĩ đến tên trai bao vừa vô sỉ vừa đáng chết kia hôn qua một lượt từ đầu tới chân trên người nàng, sắc mặt Tiêu Khinh không khỏi lúc đỏ lúc trắng, nỗ lực áp chế tâm thần không nghĩ lung tung, dồn hết tâm tư vào việc kỳ cọ.

- Tiểu thư, sắp đến giờ rồi ...

Không biết qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng nha hoàn kêu gọi.

Tiêu Khinh ngồi trong thùng tắm hít vào một hơi thật sau, cuối cùng vẫn là chính sự cần gấp, ngấm ngầm suy xét đợi chuyện hôm nay xong xuôi, liền vẽ ra họa tượng tên trai bao chết tiệt kia, sau đó phái môn khách âm thầm tuần tra, dù lật tung Trường An Thành cũng phải tìm được người này, thiến đưa vào cung trong cung...

Không phải thích hôn ư? Cho ngươi hôn cả đời... Còn bảo bảo... Phi...

Tâm tình Tiêu Khinh khó mà bình tĩnh lại được, khoác lên váy dài màu đen, trang điểm ăn vận một phen, lại đứng trước gương đồng hồi lâu, lúc này mới hồi phục khí thế lăng người thường thấy, chậm rãi đi ra hậu trạch, bước thẳng đến chính sảnh.

Thúc bá Tiêu gia đều đã đi chính sảnh, màn mưa sàn sạt, trong phủ đệ rộng lớn không một bóng người, chỉ có nha hoàn và gia đinh chính đang thấp thỏm đi tới đi lui.

Tiêu Khinh dù hôm qua vừa mới phá thân, tâm trí kiên cường lại vẫn khiến nàng đè xuống tâm tư và thân thể dị dạng, lần nữa đặt tâm tư lên bàn cờ khiên động đến toàn bộ thiên hạ.

Nàng đã nhìn ra Túc Vương thế tử là một quân cờ then chốt, hết thảy mưu đồ, thôi diễn đều xoay quanh đích tử phiên vương quyền thế ngất trời lại võ nghệ thông thần này, thị tỉnh đồn thổi nói Túc Vương thế tử “tính cách bạo lực lỗ mãng, từ hành vi lúc nhỏ đến chuyện ở Thái Cực Điện, Bạch Mã Trang thì thấy, đúng là một người tương đối lỗ mãng, hơn nữa còn khá là trung tâm chính trực. Nhưng đột nhiên toát ra mấy bài thơ, lại khiến nàng cảm thấy Hứa Bất Lệnh không đơn giản như trong lời đồn...

Nghĩ đến thi từ, Tiêu Khinh đột nhiên cảm thấy tựa hồ có gì đó không đúng, còn chưa kịp ngẫm nghĩ, trước mặt đã truyền đến tiếng nói chuyện:

- Lệnh Nhi, hôm qua xoa bóp hiệu quả thế nào? Thân thể đỡ hơn chút nào không?

- Đỡ hơn nhiều...

Giọng nam tử trong sáng tràn ngập từ tính, rất êm tai.

Tiêu Khinh nhướng mày, cảm thấy tiếng nói này sao mà quen tai, chỉ là mơ mơ hồ hồ còn chưa nghĩ ra từng nghe được chỗ nào. Biết Túc Vương thế tử chính đang ở trước mặt, nàng cũng không dây dưa, ngưng thần tĩnh khí bước nhanh chuyển qua khúc ngoặt hành lang, đang định cúi người hành lễ chào hỏi, liền thấy hai đạo nhân ảnh đi đến trước mặt.

Đi ở phía trước là cháu dâu nàng, Lục phu nhân, đoan đoan chính chính mang theo mấy phần ý cười.

Theo phía sau là nam tử vóc người cao ráo tứ chi cân xứng, khoác một bộ áo bào trắng như tuyết, mắt đào hoa, mày kiếm, khuôn mặt có thể nói phong hoa tuyệt đại, lại không mất đi vẻ nam nhi anh khí bức nhân.

- Bảo bảo...

- Ngoan, giơ người lên...

Toàn thân Tiêu Khinh đột nhiên cứng đờ, chỉ vừa nhìn thấy nam nhân kia, trong đầu liền hiện lên cảnh say khướt tối hôm qua, nam nhân mang theo ý cười thân thuộc cúi đầu nhìn nàng, nương theo đó chính là cảm giác khiến người khó mà mở miệng lại không thể nào quên, muốn sống không được muốn chết không xong... Đến cả chính mình họ gì đều quên mất, chỉ muốn cầu khẩn ác nhân kia đừng khinh bạc nàng, cái gì đều có thể nghe hắn ...

Tiêu Khinh tròn mắt, đầu óc quan tuyệt thiên hạ và tâm trí bất động như núi đều biến sạch không còn lại chút gì, ngây ngốc nhìn chằm chằm gương mặt kia, nhất là đôi mắt đào hoa rõ ràng chỉ gặp qua một lần, lại cả đời này đều không quên được.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)