Mưa phùn rả rích, xe ngựa Tiêu phủ xe dừng lại bên ngoài hoàng thành, cung nữ Trường Nhạc Cung đứng ngoài cửa cung, bộ liễn đặt ở bên cạnh an tĩnh chờ đợi.
Tiêu Tương Nhi than khoác váy dài đen, được Xảo Nga dìu đỡ xuống xe ngựa, trên tay khoác một chiếc bóc, bên trong nhét đầy tràn, toàn là mấy thứ vụn vặt tối qua mua được ở tập thị và Khúc Giang Trì.
Tuy không thể gọi tới Hứa Bất Lệnh khiến lần xuất cung du ngoạn này thất sắc không ít, nhưng so thâm cung buồn tẻ thì vẫn thú vị hơn nhiều, Tiêu Tương Nhi chơi rất tận hứng, một đêm không chợp mắt, cùng Xảo Nga nằm trên bãi cỏ bên bờ Khúc Giang Trì ngắm sao cho muỗi đốt, còn đốt pháo hoa, ăn thật nhiều mứt quả, như là năm đó ở trong nhà, đến rạng sáng mưa phùn mới không tình không nguyện lên xe đi về.
Đảo mắt trời đã sáng tỏ, Tiêu Tương Nhi lần đầu tiên lấy thân phận “khách nhân về đến bên ngoài Trường Nhạc Cung, ngồi lên nhuyễn sạp trong bộ liễn, quay đầu liếc nhìn Trường An Thành trong màn mưa.
Có lẽ cả đời chỉ có mỗi cơ hội lần này, nếu tỷ tỷ không đi, không chừng có thể nhiều thêm mấy lần, lần sau nhất định phải kêu Hứa Bất Lệnh đi cùng...
Nghĩ tới đây, Tiêu Tương Nhi không khỏi nhíu mày, hồi thần, khiến chính mình lần nữa biến về thành thái hậu lưng gánh vinh dự gia tộc và lễ pháp quy củ, đoan trang hữu lễ ngồi trong bộ liễn, tiến vào cung thành.
Xảo Nga có vẻ chưa tận hứng, dùng tay che miệng ngáp một cái, tiến đến bên bộ liễn nhỏ giọng nói:
- Tiểu thư, “thái hậu tối qua chắc không ngủ ngon, trong cung tử khí trầm trầm, trời mưa gió thổi lại càng dọa người ...
Tiêu Tương Nhi nhàn nhạt hừ một tiếng, bảo trì tư thế gia chủ Tiêu gia, quy quy củ củ ngồi trong bộ liễn, nhẹ giọng nói:
- Nàng gan lớn, quỷ đều sợ nàng, ở trong đó không việc gì làm, chắc đã lật tung đồ đạc ở phòng ta rồi...
Nói tới chỗ này, Tiêu Tương Nhi đột nhiên nhíu mày …. nàng sẽ không lật ra rương nhỏ của ta đâu nhỉ? Trứng chim cút và tượng gỗ còn ở bên trong...
Nghĩ đến đây, trong mắt Tiêu Tương Nhi thoáng hiện vẻ hoảng loạn, thúc giục bộ liễn khoái tốc chạy về tẩm cung.
Sáng sớm, bọn cung nữ bận rộn chuẩn bị bữa sáng, Lan Hoa cao lớn thô kệch đứng dưới mái hiên, chính đang bị Tiêu Khinh thần sắc băng lãnh quở mắng:
- Tối qua ngươi ngủ quên?
Lan Hoa khá là chất phác thật thà, cúi đầu nói:
- Không, tối qua sao thế?
Tiêu Khinh nhíu mày, do dự một lát rồi lạnh lùng nói:
- Tối hôm qua có con chim cứ bay tới bay lui bên ngoài cửa sổ, ngươi đều không phát hiện?
Lan Hoa thần sắc mờ mịt, nàng đúng là chẳng phát hiện gì đó.
Tiêu Tương Nhi nhìn thấy cảnh này, chỉ tưởng là tỷ tỷ tâm trí hơn người bị hoàn cảnh thanh lãnh chốn thâm cung dọa sợ, bèn tiến lại mỉm cười nói:
- Thái hậu, mấy con chim mà thôi, không có gì to tát cả .
- Không có gì to tát cả?
Trong mắt Tiêu Khinh chớp qua mấy tia thẹn phẫn và khuất nhục, nhưng có chút lời hiển nhiên không thể đương chúng nói ra, nàng nắm chặt váy phương trên người, quay lưng đi vào trong tẩm điện:
- Ngươi vào đây với ta, những người khác lui xuống.
- Vâng!
Nha hoàn cung nữ câm như hến, vội vàng lui xuống.
Tiêu Tương Nhi chớp chớp mắt, không khỏi có chút nghi hoặc, cùng theo tiến vào tẩm điện, xoay người đóng lại cửa phòng:
- Tỷ tỷ, sao thế?
Tiêu Khinh gắt gao nắm chặt mép váy, bước tới bước lui trong phòng, biểu tình trước sau như một không chút rung động, ánh mắt lại thoáng hiện vẻ hoảng loạn . Đi mấy bước liền ngồi xuống trên nhuyễn sạp, lạnh giọng nói:
- Tiêu Tương Nhi, ngươi thành thật khai ra, mấy năm nay đã làm chuyện gì trong cung?
Tiêu Tương Nhi hơi hiện vẻ nghi hoặc, đi đến bên cạnh ngồi xuống, nhìn tỷ tỷ đang có chút tức giận, mềm giọng nói:
- Ta sống ở trong này mười năm, đến cả sinh bệnh đều là xa vọng, còn có thể làm gì?
Tiêu Khinh nhấp hé môi, thấy Tiêu Tương Nhi còn giả vẻ vô tội, trong lòng tự nhiên có chút tức giận, nhưng nàng cũng biết mấy năm nay muội muội sống không dễ dàng. Tối hôm qua, nam nhân kia bộ dạng tuấn mỹ vô song, thi từ chắc cũng là nam nhân này đưa, dưới miệng lưỡi dẻo quẹo của người đó, muội muội không thể chống được dụ hoặc cũng là điều bình thường, nếu trực tiếp điểm phá, lấy tính cách Tương Nhi, không mặt mũi thấy người kiểu gì cũng sẽ tự sát. Chuyện này tốt nhất vẫn nên do tỷ tỷ là nàng đi xử lý...
Nghĩ tới đây, hỏa khí trong lòng Tiêu Khinh tiêu tan mấy phần, ngồi thẳng người dậy, chăm chú nhìn muội muội:
- Tương Nhi, ta biết ngươi sống rất khổ, nhưng dù khổ dù mệt dù ủy khuất đến mấy cũng phải nhớ rõ mình họ “Tiêu. Nhi nữ Tiêu gia ta tuyệt không phải man hán ngu phụ chốn thị tỉnh, lấy thiên hạ là mình nhậm, vinh nhục, danh dự thậm chí sinh tử đều có thể ném đi, ngươi phải nhớ kỹ thân phận chính mình.
Tiêu Tương Nhi khẽ gật đầu, nàng vẫn luôn nhớ kỹ, vì không khiến cho thiên hạ đại loạn, còn xả thân cứu Hứa Bất Lệnh. Cảm thấy không thẹn với lương tâm, tự nhiên lẽ thẳng khí hùng:
- Mấy cái này không cần ngươi dạy, ta nhớ rõ hơn ngươi.
- ...
Tiêu Khinh không khỏi nhíu mày, rất muốn lôi ra mấy thứ dưới gầm giường, trực tiếp vỗ lên mặt muội muội. Nhưng chuyện này không phải nên xử lý như vậy. Nàng trầm tư một lúc rồi trầm giọng nói:
- Ta là tỷ tỷ, tọa trấn Hoài Nam Tiêu thị, dù ngươi đã gả người, nhưng ta vẫn có thể quản ngươi. Nếu ngày nào đó phát hiện ngươi làm không đúng, thêm chút “uốn nắn, ngươi không thể trách tỷ tỷ này.
Tiêu Tương Nhi khẽ gật đầu, hơi chút không vui nói:
- Ngươi từ nhỏ đã quản ta, lại không phải lần đầu tiên, chỉ cần ngươi làm đúng, ta đã khi nào trách ngươi chưa?
Tiêu Khinh gật gật đầu, có những lời này nàng liền không cần nhiều lời nữa, đợi sau khi xuất cung nhốt lại “trai bao hại người kia, Tương Nhi phát hiện trai bao mất tích, tự nhiên sẽ rõ ràng những lời nàng nói hôm nay. Một tên trai bao mà thôi, nàng hiểu rõ tính cách muội muội, không ngu phụ chốn thị tỉnh, sau khi biết sai tự nhiên sẽ phản tỉnh, đến lúc đó lại cầm nam nhân kia đi chôn, sự tình liền cứ thế qua đi ...
Nghĩ tới đây, Tiêu Khinh đứng dậy, cởi xuống phượng bào đỏ chót trên người ném sang một bên, vươn tay nói:
- Trả quần áo cho ta.
Tiêu Tương Nhi kỳ thật có chút không nỡ, nghĩ nghĩ rồi nói:
- Hôm nay trong phủ tổ chức gia yến, ta cũng đã lâu không về, hay là...
Ánh mắt Tiêu Khinh thoáng trầm xuống:
- Hôm nay Túc Vương thế tử tới dự tiệc, can hệ trọng đại, ngươi đi làm cái gì, thành thật đợi trong cung là được rồi... Qua ít ngày ta lại tới.
Tiêu Tương Nhi nghe vậy, trong lòng chột dạ, tự nhiên không dám nhiều lời, cởi đi áo bào, đồng thời nhìn về phía phượng sàng, thoáng hiện nghi hoặc hỏi:
- Sao lại đổi hết đệm chăn gối đầu thế kia?
Thần thái nơi đáy mắt Tiêu Khinh khẽ biến, khoanh tay trước ngực nghiêng đầu nhìn sang nơi khác:
- Tối hôm qua uống quá chén, nôn ở trên giường, thế nên cầm đi ném hết rồi.
- À …
Tiêu Tương Nhi đầy vẻ ghét bỏ, hơi chút suy nghĩ, sắc mặt đột nhiên khẩn trương lên, hỏi nói:
- Ngươi uống rượu ở đâu?
- Rượu độc ta đã ném, sau này gặp chuyện phiền muộn, nhớ gửi thư cho ta, ta tới ở cùng ngươi mấy ngày, đừng cứ mãi nghĩ đến tìm chết...
Nói tới chỗ này, Tiêu Khinh khẽ thở dài một tiếng, đối với chuyện xử lý trai ba kia, nàng lại có chút do dự … có lẽ thiến xong đưa vào cung làm thái giám cũng được, tuy không thể làm chuyện người lớn thỏa mãn muội muội, nhưng công phu miệng lưỡi của tên trai bao kia rất lợi hại, hẳn cũng có thể giúp muội muội giải quyết chút tĩnh mịch... Trong thâm cung chuyện như vậy không hiếm, phi tử thất sủng ở chung như vợ chồng với thái giám cũng không phải không có, Tương Nhi là thái hậu, đương kim thánh thượng dù biết, đối phương lại chỉ là thái giám không tính nam nhân, đoán chừng sẽ không quá mức nổi nóng... Rốt cuộc như thế cũng đỡ hơn khiến cho muội muội bị bức điên.
…