Thế Tử Thật Hung

Chương 304: Tên trai bao chết tiệt, ngươi xong rồi... (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Đêm dài yên tĩnh, thoáng chốc đã đến rạng sáng.

Trời tờ mờ sáng, hạt mưa tí tách tí tách nện lên cửa sổ, phòng ngủ trống trải an tĩnh dị thường, chỉ còn lưu lại mùi rượu thoang thoảng.

Tiêu Khinh nằm nghiêng trên gối đầu, chậm chạp mở mắt ra, tiếp đó sắc mặt đột nhiên cứng lại, nhìn chằm chằm màn trướng gần trong gang tấc.

Tối hôm qua...

Tối hôm qua rõ ràng nhớ được nàng một thân một mình nằm trên nhuyễn sạp xem thi từ, thâm cung vắng vẻ, còn uống chút rượu, rượu rất mạnh, ký ức sau đó liền bắt đầu mơ hồ...

Hình như lúc nằm mơ, nhìn thấy công tử nho nhã mà Tương Nhi khắc tượng kia biến thành người thật, ngồi xổm trước mặt nàng, tươi cười nhẹ giọng nói chuyện, không mang nửa điểm ác ý, phảng phất là thân nhân vô cùng thân thuộc...

Nàng từ nhỏ đọc đủ thứ thi thư, Tiêu gia cũng cất giấu rất nhiều kỳ văn dị chí, cái gì mà yêu tinh yêu quái hóa hình người báo ân …, lúc còn nhỏ chỉ xem như nhàn sự giải buồn, không ngờ thật có thể nhìn thấy, chắc là nằm mơ thôi...

Nam yêu tinh kia bộ dạng hại quốc ương dân, giống hệt như miêu tả trong kỳ văn dị chí, hắn nằm cùng một chỗ với nàng, ôm nàng, còn hôn nàng một cái...

Nàng xuất thân môn phiệt thế gia, lễ giáo cực nghiêm, tự thân cũng rất chú trọng quy củ, chưa từng trải qua chuyện nam nữ, cùng lắm chỉ đọc qua một ít giới thiệu trong sách. Nhưng không thể phủ nhận, người có thiên tính, lý trí có thể khắc chế, trong lúc ngủ mơ lại khó mà tự chủ, những đêm dài đằng đẵng trước kia cũng không phải chưa từng mơ qua giấc mơ kỳ quái thế này, chỉ là...

Chỉ là lần này quá chân thực, không quá giống với bất kỳ giấc mơ nào trước kia, từng chi tiết nhỏ đều cảm giác được rõ ràng, ngay cả hơi thở cũng có thể khiến nàng toàn thân run rẩy, khó mà kìm nén...

Hẳn là yêu tinh... trong hoàng cung làm sao lại có yêu tinh ... Còn đẹp như vậy...

Chính đang tưởng tối qua uống nhiều váng đầu hoa mắt, đột nhiên một nơi nào đó truyền đến cảm giác đau đớn, hồi tức chợt phù hiện trong đầu...

Đương thời nàng đã thanh tỉnh mấy phần, yêu tinh cũng “A … một tiếng, còn nói “Bảo bảo, sao thế?, nàng cũng không biết làm sao, chỉ kìm nén được khoảnh khắc, thần thức liền triệt để tan rã, trầm luân trong bể dục cuộn trào ...

Ẩn ước còn nhớ được, sau cùng nàng như bị quỷ thần xui khiến, nói gì nghe nấy, làm ra rất nhiều chuyện bình thường khó có thể tưởng tượng...

Chắc chắn là yêu tinh, chắn chắn là nằm mơ!

Nhưng mà...

Sáng nay, nháy mắt khi vừa tỉnh lại, Tiêu Khinh liền biết đấy không phải nằm mơ, hết thảy xảy ra đêm qua đều là thật, có người xxx nàng... Không đúng, có người xxx thái hậu...

Tiêu Khinh tâm tư cực kỳ chẩn mật, chỉ thoáng nhìn liền suy ra toàn bộ, liên tưởng đến “thi cảo, tượng gỗ, trứng chim cút tối hôm qua, nàng liền đoán được đại khái … muội muội thân là thái hậu khổ muộn trong cung thành, vừa lúc gặp được một nam tử tuổi trẻ văn thải vô song, bộ dáng anh tuấn, dưới miệng lưỡi dẻo quẹo của đối phương, sau cùng không thể chịu đựng nổi tịch mịch, vượt qua giới tuyến tuyệt không nên vượt qua kia, nuôi trai bao...

Nhưng nơi này là ở trong hoàng thành, không có nam nhân khác, nhìn bộ dạng nam nhân kia có vẻ rất trẻ trung anh tuấn, tuyệt không phải Bí Vệ, khẳng định cũng không phải thái giám...

Có thể vào buổi tối xuất hiện trong hoàng thành đại nội, hoặc là nam giả nữ trang, hoặc là võ nghệ cực cao... Tỉ lệ nam mặc nữ trang, giả làm cung nữ đi ở bên cạnh Tương Nhi lớn hơn một chút, rốt cuộc nam nhân kia giả thành cung nữ, tất cũng là quốc sắc thiên tư...

Phát hiện ra điều này, chính mình cũng bị liên lụy thất thân, trong lòng Tiêu Khinh quả thực có oán giận có khuất nhục, nhưng tọa trấn Tiêu gia mười năm, sớm đã học được ném đi tình tự vô dụng, chỉ đi tự hỏi chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, làm rồi thì nên giải quyết như thế nào.

Đã thất thân, lại không thể vì danh tiết tự tận, bởi vì nàng không còn, Hoài Nam Tiêu thị liền có khả năng đi đứt theo, dù là cắn răng nhẫn nhục chịu hết đau khổ cũng phải sống tiếp.

Tương Nhi nuôi trai bao là hành vi trái với quy củ lễ pháp, nhưng hôm qua chỉ đợi trong hoàng cung thoáng chốc, nàng liền đã rõ ràng muội muội phải chịu nỗi khổ cô tịch hưu quạnh thế nào, Tương Nhi không phải nàng, từ nhỏ tính cách đã điêu ngoa tùy hứng, bị hoa ngôn xảo ngữ mê hoặc không kham nổi tịch mịch là điều rất bình thường, không nên vì thế mà trách tội nàng. Chuyện này cũng không thể truyền đi, bằng không Tương Nhi liền đi đứt, kết cục tất sẽ là bị ban cho rượu độc tự tận...

Chuyện này tuyệt không thể lộ ra, cách giải quyết duy nhất chính là giết tên trai bao kia diệt khẩu, sau đó cảnh cáo Tương Nhi, phòng ngừa nàng tái phạm...

Nghĩ tới đây, Tiêu Khinh khẽ hít vào một hơi, nâng lên cổ tay trơn bóng, xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt.

Rốt cuộc là nữ nhi, cứng rắn đến mấy, gặp gỡ phải loại chuyện này, há có thể không chút tâm tư lăng loạn.

Tiêu Khinh cường hành đè xuống đủ loại tâm tư đang dâng lên trong đầu, cắn răng chịu đựng nỗi chua xót khó nói nên lời, lật người định đứng dậy, đi xử lý sạch sẽ chuyện này, kết quả...

Tiêu Khinh hơi có vẻ phí sức quay người, vừa khéo nhìn thấy một nam tử thân khoác trường bào màu mực ngồi ở bên giường, đưa lưng về phía nàng, hai tay chống đỡ gò má, khuỷu tay đặt lên đầu gối, bộ dạng như thể... Mệt muốn chết? Không đúng... Rất khó nói rõ ràng, có chút giống như là suy tư quá lâu dẫn đến đau đầu...

- A...

Tiêu Khinh rõ ràng bị dọa hơi nhảy, vội vàng kéo đệm chăn che kín thân thể, mắt trợn tròn, tâm tư lại đang cấp tốc xoay động …. tên trai bao này sao lại không đi... Lan Hoa ở ngay bên ngoài, gọi người đuổi bắt tất khiến chuyện này truyền đi... Nhìn vóc người … nàng cũng đánh không lại... Phải làm sao đây...

Rất nhanh, nam tử thở phào một hơi, đứng thẳng người xoay đầu lại, lộ ra gương mặt phong hoa tuyệt đại, tươi cười nói:

- Bảo bảo, tỉnh rồi?

- ...

Tối hôm qua chính là gọi “Tương Nhi như vậy, khi ấy hắn còn chưa phát hiện đổi người, đến sau mới phát hiện không đúng, có máu...

Tiêu Khinh bất động thanh sắc liếc nhìn đệm chăn, bởi vì sáng sớm quang tuyến lờ mờ, khó mà nhận ra vết máu lấm tấm bên mép đệm chăn.

Sắc mặt Tiêu Khinh một mực không bén, cường hành đè nén tâm thần, khe khẽ dùng chân che đậy vết máu kia, giương mắt nhìn về phía nam tử, lộ ra mấy phần khí thế thượng vị giả:

- Còn không đi?

Đối với tên trai bao ham muốn sắc đẹp quyền thế này, nàng tự nhiên không cần phải khách khí gì đó.

Nam tử hé môi cường nhẹ, tử tế đánh giá nàng một phen, sau đó sáp lại gần, hôn lên trán nàng một cái.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)