Trong hoàng thành nguy nga hùng vĩ, đèn đuốc đong đưa, im ắng không nửa điểm tiếng vang.
Hứa Bất Lệnh một thân trường bào màu đen viền vàng, ăn vận ngọc thụ lâm phong, xe nhẹ đường quen tiến vào Trường Nhạc Cung, quẹo trái rẽ phải trong cung thành chằng chịt đan xen, dần dần đi tới tẩm cung thái hậu.
Hôm nay Hứa Bất Lệnh được Lục di xoa bóp nguyên một buổi chiều, chỗ tốt chưa thấy đâu, Tỏa Long Cổ lại bị làm cho sắp độc phát. Bằng không há sẽ nửa đêm canh ba chạy tới quấy nhiễu thái hậu bảo bảo.
Dừng lại bước chân bên ngoài tẩm điện, mang tai Hứa Bất Lệnh khẽ động, phát giác được nơi xa có tiếng thở sâu dài, nghe như là cao thủ. Hắn đi đến phụ cận liếc nhìn, là một nha hoàn thân hình cao lớn, cũng không biết tìm được từ đâu .
Hứa Bất Lệnh nhíu mày, Bí Vệ trong hoàng thành vốn rất nhiều, hắn không khả năng biết hết, bèn cũng không kinh động, vô thanh vô tức đi đến bên ngoài phòng ngủ thái hậu, dễ dàng như bỡn lật qua cửa sổ.
Trong phòng le lói ánh đèn, thái hậu thân khoác váy xòe đỏ lửa nằm nghiêng trên nhuyễn sạp, mấy trang thi cảo rơi rớt lên thảm sàn cạnh nhuyễn sạp, một bầu rượu ngã đổ trên bàn, tửu dịch mát lạnh nhỏ lên bàn trà.
- Sao uống nhiều thế này...
Hứa Bất Lệnh khẽ nhíu mày, đi đến ngồi xuống trước mặt, nhìn lướt qua —— thái hậu bảo bảo gương mặt ửng đỏ mắt nhắm lại, hô hấp hơi có vẻ bất ổn, đưa tay đặt trên bụng nhỏ, lộ ra một đoạn dây đỏ.
- ...
Hứa Bất Lệnh lắc đầu, không khỏi có chút buồn cười, đưa tay nhè nhẹ tách ngón tay thái hậu, lấy ra trứng kim trứng vàng, kéo hai lần, sau đó tiến đến đặt trên đùi thái hậu bảo bảo.
- Ô …
Thái hậu khe khẽ nhíu mày, tay nhẹ nhàng đẩy hạ, cắn cắn môi, biểu tình đặc biệt mê người.
Hứa Bất Lệnh hé miệng cười khẽ, tiến đến trước mặt, đưa tay vỗ nhẹ hai cái lên má nàng:
- Bảo bảo, bảo bảo...
- Ô...
Thái hậu thoáng mở mắt, ánh mắt mê ly, ngơ ngác liếc một cái, mờ mịt hồi lâu, mới hà hơi như lan thầm thì:
- Ngươi... Ngươi là yêu tinh? ...
Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt, đưa tay sờ soạng mặt mình, nói thật, hắn đúng là có hơi giống yêu tinh, chẳng qua được thái hậu bảo bảo khen như vậy thì còn là lần đầu.
- Uống quá chén? Có muốn giải độc hay không?
- A... Giải độc... Giải cái gì...
Thái hậu rõ ràng quá chén, nhíu mày khe khẽ xoay người, bàn tay lắc lư, tựa hồ muốn cầm thứ gì đó trên bàn.
Hứa Bất Lệnh đảo mắt nhìn xuống, phát hiện trong rương đặt “chiếc đuôi giải độc lần trước nói với thái hậu bảo bảo, không ngờ thái hậu bảo bảo còn thật ngây thơ làm theo. Hắn cầm lên nhìn một cái, còn khá là thô ráp chưa được mài giũa kỹ, thế là bèn thả xuống, cầm lên tượng gỗ trên bàn, nhét vào trong tay thái hậu:
- Đây, sao thế?
- Yêu tinh... Trong sách nói qua chuyện này... Không ngờ lại có thật...
Thái hậu như có như không lẩm bẩm một tiếng, đưa tượng gỗ tới trước mặt đánh giá hồi lâu, sau đó lại nhìn Hứa Bất Lệnh, như thể đang so sánh.
Hứa Bất Lệnh tự nhiên nghe không hiểu “lời say, nghĩ nghĩ, bèn xích lại gần thêm mấy phần, tựa nghiêng trên nhuyễn sạp, đưa tay ôm lấy thái hậu, cánh tay vòng ra gối đầu cho nàng, sáp tới hôn một cái lên trán:
- Bảo bảo ngoan, gọi Lệnh ca ca.
- A...
Thái hậu tựa hồ thanh tỉnh mấy phần, nhưng lại lập tức mơ hồ, híp mắt nghiêng đầu, như thể đang cố phân biệt đây là nằm mơ hay gì đó khác, tiếng nói đứt quãng nghe không rõ ràng:
- Hoàng cung... Làm sao lại có yêu tinh ... Nóng quá... Lan Hoa...
Hứa Bất Lệnh có chút đành chịu, không ngờ thái hậu còn quá chén hơn cả lần trước, nói chuyện đều mơ hồ, đành phải nhẹ nhàng ôm chặt thêm mấy phần.
- A …
Thái hậu khẽ hừ nhẹ một tiếng, cả người run lên, thoáng mở mắt ra, tựa hồ muốn đưa tay, nhưng vừa động liền mất hết khí lực.
Bốn môi chạm nhau, ngọt ngào như mật.
Trên trán và thân người thái hậu đều ra mồ hôi, vốn không còn có mấy khí lực, lát sau, liền chỉ thừa lại mỗi bản năng, không ngừng quẹt tới quẹt lui trên người Hứa Bất Lệnh.
Hứa Bất Lệnh nhếch môi, mang theo mấy phần ý cười, đều là lão phu lão thê, đối với sở thích của thái hậu hắn hiểu rõ hơn ai hết, lập tức đưa tay diệt đi ánh nến.
Sột sột soạt soạt...
Váy phượng đỏ lửa cởi xuống, lộ ra hà hoa tàng lý vàng rực rỡ.
Gió nhẹ phất phơ, đêm dài đằng đẵng.
Trường Nhạc Cung mười năm không có bao nhiêu sức sống, tối nay tựa hồ nhiều thêm một chút dị thường...
-------
Ngàn phố trăm phường, đèn hoa như ban ngày.
Xe ngựa Tiêu gia chậm chạp rãi đi qua đường phố rộng thoáng, tiến đến trong tập thị phồn hoa kẻ đến người đi.
Tiêu Tương Nhi một thân váy dài màu đen, đầu đội mũ trướng, kêu tùy tùng ngừng xe ngựa, mang theo Xảo Nga từ trên xe nhảy xuống, như là tiểu cô nương lần đầu tiên đi ra ngoài dạo phố, chạy thẳng vào trong đám đông chen chúc, nếu như không phải khắc chế, nhất định đã dạo mấy vòng giữa đèn đuốc đầy đường, tham lam hít thở hương vị của tự do.
- Tiểu thư, tiểu thư, ngươi chậm chút...
Xảo Nga chạy chậm đuổi theo.
Hoa Kính Đình tay cầm quạt xếp, bước nhanh đi theo, mở miệng khuyên nhủ nói:
- Nhị tiểu thư, thân phật đại tiểu thư đặt ở chỗ này, ngươi vẫn nên ổn trọng chút, truyền đi ra không tốt lắm.
Tiêu Tương Nhi xách váy lên chạy chậm mấy bước, lần đầu tiên vô câu vô thúc nhìn lên đường phố người đến người đi, dù chỉ trong thoáng chốc, lại đủ khiến nàng cảm thấy mười mấy năm trước kia hoàn toàn không phải cuộc sống dành cho con người, thân là thái hậu, lại chẳng qua chỉ là chim bị nhốt trong lòng mà thôi.
Xảo Nga cảm giác được tiểu thư kích động, chạy đến trước mặt kéo tay tiểu thư lại, nhỏ giọng nói:
- Tranh thủ thời gian, thật không dễ dàng mới được đi ra, đừng lãng phí, tiểu thư muốn đi chỗ nào?
- Muốn đi chỗ nào...
Nghe được câu hỏi này, Tiêu Tương Nhi đột nhiên sửng sốt … đúng rồi, đi đâu...
Đã từng vô số ngày đêm nghĩ đến cuộc sống bên ngoài cung tường, trà xá, tửu quán, gánh hát, Long Ngâm Các, Trạng Nguyên Nhai, còn có sơn thủy giang hà bên ngoài Trường An, vô số lần nàng nghĩ tới phải đi xem xem.
Nhưng khi thật lần nữa lấy được thân phận tự do, đứng ở bên ngoài cung tường, nơi mà nàng từng mong mỏi, trong đầu lại chỉ có hình bóng một người và một chuỗi mứt quả.
Nếu không phải chỉ là nháy mát, nếu một mực vẫn luôn ở ngoài...
Tiêu Tương Nhi đứng ngây người ở đó, nhìn đường phố xa lạ mà quen thuộc trước mắt, sau khi ném đi thân phận thái hậu, nàng chợt phát hiện, thế giới của mình tựa hồ chỉ còn lại có mỗi Hứa Bất Lệnh .
Quốc gia đại nghĩa, trưởng ấu tôn ti, lễ pháp quy củ, đều không liên quan gì tới nàng cả.
Nếu có được thân phận tự do, liền không cần phải che che lấp lấp như vậy nữa, có thể quang minh chính đại để cho tiểu tử kia đến cầu thân, quang minh chính đại đi trên Tiên Nữ Kiều, quang minh chính đại để hắn dẫn mình đi khắp thế gian...
Đáng tiếc, hết thảy chỉ dừng lại ở mỗi tối nay...
Tiêu Tương Nhi ngây dại đứng đó, nhìn thế gian phồn hoa chân thực mà hư ảo trước mắt, đột nhiên có chút hối hận vì đã đi ra .
Thứ không có được, đáng ra không nên đi cảm nhận...
Nhưng mà, nếu đã ra rồi...
- Tiểu thư, tiểu thư, ngươi muốn đi chỗ nào?
Tiếng kêu vang lên bên tai.
Tiêu Tương Nhi hồi thần lại, cúi đầu sờ sờ bên hông, lật ra thẻ gỗ mang theo trên người, vuốt ve chữ khắc trên đó.
Người sống một đời, dù sao cũng phải làm chính mình một lần...
Tỷ tỷ cho nàng cơ hội này, liền phải trân quý, dù chỉ có một ngày, chỉ có một đêm...
Nghĩ tới đây, Tiêu Tương Nhi xoay đầu lại, nói khẽ:
- Hoa thúc, ngươi đi Túc Vương phủ một chuyến, gọi Túc vương thế tử tới... Ta và hắn rất quen, muốn hắn dẫn ta đi dạo...
Hoa Kính Đình đi đến trước mặt, nhìn vào tiểu thư đang có chút thất thần, khẽ thở dài:
- Tiểu thư, thân phận Hứa Bất Lệnh khác với tầm thường, đoạn thời gian này lại chính đang lúc rối ren, ngày mai đại tiểu thư liền muốn gặp hắn, ngươi tốt nhất đừng tuỳ tiện tiếp xúc... Việc này quan hệ đến hưng suy của Tiêu thị.
- ...
Sắc mặt Tiêu Tương Nhi thoáng hiện vẻ ảm đạm, gắt gao siết chặt thẻ gỗ trong tay, trầm mặc khoảnh khắc, sau đó cười nhẹ nói:
- Thật ư... Cuối cùng hết thảy đều là giả ...
Dứt lời, Tiêu Tương Nhi nhìn ra đèn đuốc đầy đường, chẳng biết tại sao, vừa nãy còn cảm thấy thế gian tươi đẹp, lúc này lại biến thành màu màu xám xịt...
-------