- Tay nghề thật kém cỏi...
Thoáng nhìn khoảnh khắc, tuy rực rỡ muôn màu lại không có thứ gì có thể tính là vào được trong mắt, Tiêu Khinh còn chưa cảm thấy buồn ngủ, quay người đi tới bên giường ngồi xuống, nhìn chăm chăm phòng ngủ rộng thoáng, rường cột chạm trổ tinh xảo lại tử khí trầm trầm, nhất thời không biết nên làm cái gì.
Trước kia làm gia chủ ở Hoài Nam Tiêu gia, nhiều năm nay quen với cảnh không có buông lỏng dù chỉ nửa khắc đồng hồ, từng bị áp lực như núi bức cho cơ hồ nổi điên, đến sau dần dần thích ứng liền cũng quen. Đột nhiên đi đến trong hoàng cung nhàm chán này, đợi sau khi cảm giác mới mẻ ban đầu từ từ tán đi, trọn cả thế giới phảng phất chỉ còn mỗi cô đơn tĩnh mịch.
Thẳng đến khắc này, Tiêu Khinh mới thực sự cảm nhận được, mười năm qua muội muội song sinh của mình đã phải sống cuộc sống như thế nào. Nếu thật đổi thành nàng vào cung, sợ rằng chỉ hai ba ngày liền bị bức điên rồi, trừ ngóng trông nhanh đi đến điểm cuối nhân sinh, tựa hồ không còn bất kỳ chuyện gì có thể mong đợi nữa.
Tiêu Khinh mím môi một cái, huyết mạch tương liên, nàng làm sao không đau lòng muội muội ruột thịt, nhưng cuộc sống của nàng lại là một cực đoan khác, không dễ chịu hơn muội muội chịu đủ đau khổ trong thâm cung là mấy. Thế đạo chính là như vậy, sinh ra trong thế gia môn phiệt, đế vương công hầu so đọ, sinh tử cá nhân đều bé không đáng kể, huống hồ chỉ là chút tịch mịch hay áp lực.
Tiêu Khinh ngồi trên giường một lúc, lại không có nửa điểm buồn ngủ, có lẽ là muốn bản thân đi thể hội một chút cuộc sống sinh hoạt ngày thường của muội muội, nàng đứng dậy đi đi nhìn nhìn, bắt đầu từ đồ đạc trên kệ, đến tìm ra mấy bình rượu trong góc tẩm điện. Ngồi xuống cầm lên một bình, mở nắp đưa lên trước mũi ngửi ngửi, dị hương rất đặc biệt xông vào mũi.
- Ai...
Tiêu Khinh sắc mặt bình tĩnh, trong lòng lại lộp bộp một tiếng, nghĩ nghĩ, đứng dậy đi đến song song cửa, trực tiếp đổ rượu độc vào trong hoa viên, chiếc bình cũng ném đi, sau đó lần nữa đi tới bên cạnh giá đỡ, kiểm tra mấy bình rượu còn sót lại.
Cũng may chỉ có một bình rượu độc, số còn lại đều là “Hạnh Hoa nhưỡng “Thanh Ngọc nhưỡng “Đoạn Ngọc Thiêu.
Tiêu Khinh thường xuyên từ trong miệng đám môn khách nghe nói đây là “Thiên hạ đệ nhất liệt tửu, chỉ là ngày thường để bảo trì đầu óc thanh tỉnh, nàng không uống rượu, nhưng buổi tối hôm nay, nếu có thể tạm thời quên đi những quyền mưu tính toán kia ...
Ban đêm tĩnh mịch ghê người, tĩnh mịch đến mức khiến người đi tử tế cảm giác tiếng vang đều không cảm giác được, phảng phất trọn cả thế giới đều là chết.
Tiêu Khinh trầm mặc khoảnh khắc, cầm lên một bình Đoạn Ngọc Thiêu, lại đi đến cạnh giường, ngồi xuống dùng tay sờ sờ dưới giường, rất nhanh liền tìm được một chiếc rương nhỏ thái hậu giấu ở dưới đó.
- Nhiều năm vậy rồi, thủ đoạn giấu đồ vẫn cứ không sửa...
Tiêu Khinh cầm rương nhỏ lên, đi tới ngồi xuống nhuyễn sạp, trước là cầm lấy Đoạn Ngọc Thiêu nhấp một ngụm.
Thanh tửu vào cổ họng, hơi nóng xông thẳng phế phủ, tựa như nước thép nung đỏ khuấy động trong dạ dày, khiến người bất giác run rẩy lên.
Nhưng khăng khăng chính loại liệt tửu làm cho người ta khó mà chịu đựng này, lại chính là thứ có thể khiến người dứt bỏ hết thảy suy nghĩ, tinh thần tập trung hết vào trong rượu.
Trên trán Tiêu Khinh hiện ra một tầng tinh mịn, lông mày nhíu chặt ho nhẹ hai tiếng, cuối cùng hiểu được vì sao người giang hồ trừ liệt tửu liền không thích loại rượu nào khác, dù là trước khi chết cũng muốn được một ngụm rượu ngon.
Giang hồ đường xa, nương theo đó quá nửa đều là cô tịch, cũng chỉ có cái thứ khó vào cổ họng này, mới có thể khiến người cảm giác được mình vẫn còn sống, chứ không phải một cái xác không hồn.
- Hô...
Tiêu Khinh hoãn thần một lúc, cầm bầu rượu lên nhìn xem:
- Khó trách người giang hồ đều nói, uống qua một ngụm liền không thể nào quên ... Quả thực như thế...
Lại khẽ nhấp một ngụm Đoạn Ngọc Thiêu, Tiêu Khinh đặt bầu rượu xuống, mở rương ra quét mắt nhìn qua …. giấy Tuyên, hà bao, hình nộm, đuôi cáo.
Hình nộm khắc bằng gỗ là một công tử tuổi trẻ chính đang giơ tay vái chào, thoạt nhìn rất đẹp, mơ mơ hồ hồ khiến nàng không nhận ra được là ai.
Tiêu Khinh đánh giá vài lần, sau đó đặt hình nộm gỗ sang một bên, lại cầm lên đuôi cáo … lông đuôi màu trắng xù lên, phần đỉnh gắn gỗ lim khắc hình nón, có vẻ giống như cái nắp, hẳn là còn chưa làm xong, mài giũa không đủ tinh tế.
Tiêu Khinh cầm đuôi cáo suy tư hồi lâu, không hiểu rõ tác dụng, chỉ tưởng đây là một bộ phận của vật nào đó càng lớn, bèn cất về lại trong rương, tiếp tục cầm lên hà bao cạnh đó, đổ ra trứng chim cút vàng đeo dây đỏ bên trong.
- Hả?
Trên mặt Tiêu Khinh hiện ra mấy phần nghi hoặc, cầm trứng chim cút vàng tử tế đánh giá một phen, lại đưa đến bên tai lắc lắc, bên trong có tiếng vang của thứ gì đó đang chuyển động. Thoáng chút trầm ngâm, nàng dùng tay nắm dây đỏ kéo một cái.
Sàn sạt …
Ong ong ong …
Kim trứng chim cút rung động, khá là thần kỳ.
Trên mặt Tiêu Khinh càng thêm phần nghi hoặc, híp mắt suy tư khoảnh khắc, liền “A... “ ném trứng chim cút vàng lên trên giường, trong mắt hiện lên mấy phần bực tức, nghĩ nghĩ, lại như tránh rắn rết lấy ra khăn tay, bọc lấy trứng chim cút, ném vào trong rương.
- Tương Nhi ... Toàn làm mấy thứ lung tung gì thế này ...
Tiêu Khinh ánh mắt quái dị, mày ngài khẽ nhíu lại, trầm mặc một lúc rồi lại thở dài, đưa tay cầm lên một xấp giấy Tuyên, mở ra quét nhìn, nào ngờ vừa nhìn lập tức ngây ngẩn cả người.
- Đãi đáo thu lai cửu nguyệt bát, ngã hoa khai hậu bách hoa sát. Trùng thiên hương trận thấu Trường An, mãn thành tẫn đái hoàng kim giáp... Đây là phản thi do ai viết...
- Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi, dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi...
- Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ. Canh xuy bạc, tinh như vũ...
Ánh mắt Tiêu Khinh dần dần ngưng trọng, tử tế đánh giá thi cảo trong tay, hoàn toàn không ngờ muội muội lại giấu nhiều thi từ thế gian hiếm thấy đến vậy. Nàng biết Tương Nhi yêu thích thi từ và tài tử, nhưng yêu thích thì yêu thích, những thi từ chưa từng được truyền tụng này là từ đâu mà ra, theo như nàng nhớ đâu có tài tử nào như thế...
Tùy ý lật xem, ánh mắt Tiêu Khinh càng lúc càng hiện rõ vẻ kinh ngạc, có thể nhìn ra thi từ không phải một người viết, nhưng mỗi một bài đều là giai tác trăm năm khó gặp, viết ra thi từ … căn bản không giống người đến từ cái thế giới này.
Đêm khuya nhân tĩnh, đèn đuốc le lói.
Tiêu Khinh thân khoác váy phượng đỏ chót, dần dần tựa trên nhuyễn sạp, một tay cầm bầu rượu, đặt thi cảo trên đùi tử tế lật xem từng trang từng trang, trong phòng dần chỉ còn lại mỗi tiếng lật giấy sa sa vang dậy.
…