Trong phòng ngủ Túc Vương phủ, một ly đèn đuốc đặt trên bàn.
Lục phu nhân mệt không nhẹ, mồ hôi ướt cả váy, từ trên nhuyễn sạp lui xuống, mỉm cười nói:
- Lệnh Nhi, thế nào?
Hứa Bất Lệnh xanh cả mặt, chỉ cảm thấy muốn sống không được muốn chết không xong, Tỏa Long Cổ bị áp chế gắt gao đều sắp phát tác.
Nhưng Lục phu nhân chăm chú xoa bóp là một mảnh hảo tâm, chính mình tâm thuật bất chính không thể trách Lục phu nhân, Hứa Bất Lệnh sấp mình trên đó một lúc, ngưng thần tĩnh khí, đem đè vô danh hỏa trong lòng xuống, lúc này mới ngồi dậy mỉm cười nói:
- Không sai, ừm... Về sau chuyện thế này cứ để nha hoàn làm là được rồi, Lục di thân thể văn nhược, mệt lắm rồi đúng không?
Lục phu nhân đúng là có chút mệt, cánh tay đều mỏi rần, thu lại rượu thuốc, lau sạch sẽ, vuốt vuốt cánh tay, trong mắt mang theo mấy phần cảm giác thành tựu:
- Không sap, ngự y nói rượu thuốc hậu kình lớn, cách nửa tháng mới có thể sử dụng một lần, ta nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe thôi.
- Hậu kình đúng là rất lớn...
Hứa Bất Lệnh khẽ cười, đứng dậy mặc vào áo bào, dìu đỡ Lục phu nhân đi ra ngoài:
- Ta tiễn ngươi đi về, ra một thân mồ hôi, ngày mai còn có chuyện, sớm nghỉ ngơi chút.
Vừa rồi Lục phu nhân hàn huyên hồi lâu với Hứa Bất Lệnh, lúc này vừa mệt vừa khát, thấy bộ dạng Hứa Bất Lệnh cũng tương đối mệt, liền kêu Nguyệt Nô đi vào, mỉm cười nói:
- Ngươi cũng sớm nghỉ ngơi, tự ta đi về được rồi, ngày mai lại tới dẫn ngươi đi Tiêu gia.
Hứa Bất Lệnh mỉm cười gật đầu, đưa Lục phu nhân ra khỏi hành lang, ánh mắt có chút không nghe lời quét nhìn bóng lưng phong vận kia, lý trí lại khiến hắn nghiêng dời ánh mắt đi.
- Đây là rượu thuốc quỷ quái gì...
Hai hàng lông mày Hứa Bất Lệnh nhíu chặt, ánh mắt dời về phía tiểu Mãn Chi nằm ngáy o o và Ninh Ngọc Hợp đang đả tọa trong hoa viên.
Màn thầu...
Hứa Bất Lệnh ho nhẹ một tiếng, vuốt vuốt trán, xoay người đi vào nhà bên trong, đổi thân trường bào màu đen mực, sau đó phi thân lên mái hiên.
Ninh Ngọc Hợp chính đang nỗ lực tĩnh tâm nhập định, trong đầu lại cứ suy nghĩ miên man mấy chuyện lung ta lung tung, chợt nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu lên, nhìn lên đồ đệ trên nóc nhà cách đó không xa, nghi hoặc hỏi:
- Lệnh Nhi, sao thế?
Hứa Bất Lệnh đứng trên nóc nhà, chớp chớp mắt nói:
- Ừm... Đi ra ngoài làm chút chuyện.
Nói xong liền tan biến trên mái hiên.
- Đêm hôm khuya khoắt còn đi ra làm việc?
Ninh Ngọc Hợp nhíu mày, hơi chút tính toán, cách thời điểm lần trước thái hậu đi Phù Dung Quan, tựa hồ đã qua gần nửa tháng...
! !
Ninh Ngọc Hợp trợn tròn mắt, biểu tình vô cùng quái dị, thầm nghĩ: Chẳng lẽ Lệnh Nhi lại định tới hoàng cung khinh bạc thái hậu, cái này. . . Như vậy sao được...
Ninh Ngọc Hợp vốn định đứng dậy đi theo thuyết phục Hứa Bất Lệnh đừng mạo hiểm, nhưng loại chuyện này thuyết phục lên tựa hồ cũng không thích hợp, hơi chút do dự, cuối cùng đành phải làm như chưa thấy gì, ôm Chúc Mãn Chi đang nằm ngáy o o vào trong nhà...
--------
Cung đèn đong đưa theo gió.
Mỹ nhân khoác váy dài màu đen kiều diễm, làm ra bộ dạng đoan trang đại khí, mang theo Xảo Nga nhẹ bước đi ra Trường Nhạc Cung tử khí âm u.
Tiêu Khinh đứng trong hành lang đưa mắt nhìn theo, thắt lưng giữa eo tôn lên vóc dáng đồng hồ cát nổi bật, một chiếc trâm vàng cắm xiên trên búi tóc lăng vân, trâm vàng phượng thủ ngậm lấy một viên minh châu, hai tay đặt bên hông, đoan trang quý khí từ trong cốt tủy không cần cố ý liền đã triển hiện ra.
Đợi sau khi bóng người tan biến trong cung thành nguy nga, Tiêu Khinh đưa tay vuốt vuốt sợi tóc bên tai, cúi đầu giang rộng phượng bào đỏ chót nhìn một cái, lắc đầu cười lên một tiếng đành chịu rồi quay người đi về phía tẩm điện.
Cung nữ đi theo nhìn vào tráng phụ sau lưng “thái hậu, nghi hoặc thái hậu và Tiêu đại tiểu thư sao lại đổi nha hoàn cho nhau, nhưng những chuyện này các nàng thân làm cung nữ tự nhiên không tiện nói nhiều, cứ thế thành thành thật thật theo ở phía sau.
Tiêu Khinh đi đến dưới mái cong tẩm điện, khẽ nghiêng đầu, giọng hơi chút thanh lãnh:
- Bản cung tâm tình không tốt, các ngươi đi xuống nghỉ ngơi, không cần hầu hạ.
- Vâng.
Bọn cung nữ sớm đã muốn tan việc, khẽ khom lưng, tíu tít lui xuống.
Tiêu Khinh thấy bộ dạng không chút quy củ như thế, khẽ nhíu mày, nhưng thâm cung đại nội vốn đầy âm u tử khí, vì mấy điều quy củ mà bức người thành cái xác không hồn vốn là không đúng, bèn cũng không nhiều lời, chỉ nghiêng đầu nhìn sang thiếp thân nha hoàn:
- Lan Hoa, ngươi cũng lui xuống nghỉ ngơi đi, hoàng thành đại nội, sẽ không xảy ra chuyện đâu.
Lan Hoa vóc người cường tráng khẽ gật đầu lĩnh mệnh, đi tới phòng xá phụ cận tẩm điện.