Bóng đêm yên ắng hàng lâm, trong Trường An Thành sáng lên ngàn vạn ánh đèn.
Trường Nhạc Cung đèn đuốc đung đưa, trong chính sảnh tẩm cung, thái hậu ít có không có lười biếng tựa trên nhuyễn sạp mà đoan đoan chính chính ngồi đó, phong thái nhất quốc chi mẫu được phơi bày đi ra.
Trên hàng lang cung các, Tiêu Khinh mang theo thiếp thân nha hoàn chậm rãi đi tới chính sảnh, mắt nhìn thẳng biểu tình hờ hững không chút gợn sóng, Xảo Nga đi trước dẫn đường lại thấp thỏm lo âu, đến cả thở mạnh đều không dám, kéo theo cung nữ xung quanh cũng câm như hến, đủ thấy khí trường vị đại tiểu thư lấy thân phận nữ tử tọa trấn Tiêu gia này mạnh đến cỡ nào.
Bởi vì tiến vào cung điện thái hậu, sau lưng Tiêu Khinh cùng theo một tráng phụ cao lớn, khổng vũ hữu lực còn hơn cả nam nhân. Bản thân Tiêu Khinh là người thực vụ, tri nhân thiện dụng, yêu cầu đối với thủ hạ trước nay đều không dừng ở tướng mạo, nha hoàn bộ dạng như vậy tác dụng rõ ràng hơn xa loại mảnh mai văn nhược như Xảo Nga, tùy thời đều mang theo trên người.
Sạt sạt sạt …
Bước chân xuyên qua hành lang bên ngoài cung điện, toàn bộ Trường Nhạc Cung phảng phất chỉ có mỗi tiếng bước chân đều đều này.
Thần sắc thái hậu rõ ràng có chút câu cẩn, lại làm ra bộ dạng bình tĩnh đoan trang, hai tay đặt ở bên hông, an tĩnh chờ đợi.
Rất nhanh, Tiêu Khinh một thân váy dài đen đi vào chính sảnh, đến trước giường nhẹ nhàng cúi người hành lễ:
- Tham kiến thái hậu.
Động tác tiêu chuẩn không thể xoi mói.
- Miễn lễ.
Thái hậu mỉm cười, đưa tay ra hiệu vị tỷ muội nhiều năm không gặp này ngồi xuống.
Tiêu Khinh đứng thẳng ở đó, khe khẽ nghiêng đầu:
- Đều đi ra ngoài.
- Vâng!
Cung nữ nha hoàn vội vàng gật đầu, lần lượt lui ra, còn đóng lại cửa chính.
Thái hậu mắt hạnh hơi trừng, trên mặt rõ ràng có mấy phần bất mãn, nhíu mày nói:
- Ngươi giá đỡ lớn thật đấy, ở trong phòng bản cung mà cũng dám kêu tới quát đi.
Khóe miệng Tiêu Khinh thoáng hiện ý cười, ngồi xuống bên người thái hậu, đưa tay nhéo nhéo bên má nàng:
- Làm mấy ngày thái hậu, đến cả trưởng ấu đều quên mất?
Động tác không tính làm càn, mà là tương đối thân mật, rốt cuộc đây là tỷ muội song sinh.
Thái hậu nhíu mày, có chút bực bội, đẩy ra bàn tay đang niết mặt mình, ngồi dịch sang bên cạnh một chút:
- Lớn đầu rồi, còn động tay động chân, thành thật ngồi đó.
Tiêu Khinh tựa trên nhuyễn sạp, khuỷu tay chống đỡ lan can, nghiêng đầu tử tế đánh giá muội muội đã lâu không gặp:
- Nhiều năm không thấy, ta vừa tới kinh thành liền tiến cung thăm hỏi, ngươi lại đến cả một tiếng tỷ tỷ đều không kêu?
Thái hậu nhấp hé môi, có chút không vui nói:
- Ngươi chỉ là sinh ra sớm hơn ta nửa khắc đồng hồ, dựa vào cái gì phải gọi ngươi tỷ tỷ? Giờ ta là thái hậu, ngươi phải hiểu quy củ, nửa điểm cấp bậc lễ nghĩa đều không có.
Tiêu Khinh hiểu rất rõ tính tình vị tỷ muội này, nửa điểm đều không tin nàng sẽ thủ lễ pháp quy củ, nghiêng đầu đánh giá chính sảnh trang nghiêm trước mặt một cái, nói khẽ:
- Hôm nay mới vừa dọn?
Thái hậu thoáng nhíu mày, nghiêng đầu đánh giá một phen, sau đó xác định không có vấn đề mới lạnh nhạt nói:
- Trước giờ vẫn luôn thế này.
Tiêu Khinh nhíu mày, tròng mắt nhìn về nơi vốn đặt bàn thấp và lò sưởi:
- Lư đồng dùng lâu, gỗ lót nền nhà có tốt đến mấy cũng sẽ biến hình, nhìn vị trị đặt lò, mặt trên hẳn còn một chiếc bàn, ngươi thân là thái hậu, bình thường ngồi trên sàn ăn cơm, còn gác chân lên bàn?
Nét mặt thái hậu cứng lại, nghiêng đầu đánh giá, dưới ánh nền mờ nhạt, tia sáng phản quang từ sàn nhà quả thật có chút vặn vẹo, không nhìn kỹ căn bản không phát hiện ra được, nàng không giấu được vẻ kinh ngạc hỏi:
- Ngươi là chó đấy à?
Tiêu Khinh khẽ cười, ngồi xuống trên nhuyễn sạp, tử tế quan sát thái hậu một phen:
- Ngươi ta là tỷ muội, lại đều là nữ nhi gia, trước kia quản ngươi là vì tuổi còn nhỏ, đều tiến cung mười năm, ăn qua khổ thế nào ta biết chứ, sẽ không nói ngươi.
- ...
Nghe được lời này, trong mắt thái hậu chớp qua một tia hoảng hốt, mím môi, khôi phục thế ngồi trước đây, hơi có vẻ biếng nhác tựa trên nhuyễn sạp:
- Ta còn tưởng rằng ngươi đến cả một chút nhân tình vị đều không có, ta chịu tội thế nào ngươi căn bản không nghĩ đến, chẳng khác gì chim chóc bị nhốt trong lồng, sống quanh quẩn ở cái nơi lớn bằng bàn tay này, quanh năm suốt tháng không dẫn lên nổi nửa điểm gợn sóng, ngay cả tức giận đều là xa vọng, bởi vì căn bản không có người đọ sức với ta. Nào giống ngươi, ở Hoài Nam bày mưu tính kế, muốn cái gì có cái gì... Tội này vốn nên do ngươi chịu ...
Tiêu Khinh khe khẽ thở dài, sáp lại mấy phần, cầm lấy tay thái hậu:
- Ta ngươi chú định có một người tiến cung, chính ngươi đoạt Tuyên Hoà Bát Khôi...
Trong mắt thái hậu hiện ra mấy phần cáu giận, rút tay ra:
- Đương thời ngươi không nói cho ta Từ Đan Thanh đi vẽ ngươi, ta muốn tranh với ngươi nên mới đi cướp, nếu là ngươi nói cho ta sẽ phải vào cung, ta...
Tiêu Khinh lắc đầu, nét mặt trước nay vốn hờ hững không chút gợn sóng hiện ra mấy phần đành chịu:
- Sinh ở thế gia môn phiệt, vốn là thân bất do kỷ. Ta tiến cung cũng không có gì, nhưng đại ca nhất mạch hương hỏa đoạn tuyệt, nhất định phải lưu một người tọa trấn Tiêu gia, dù ta nói cho ngươi, ngươi có thể gánh trách nhiệm này không?
Thái hậu thoáng híp mắt lại:
- Ta dựa vào cái gì mà không gánh được?
- Nếu ngươi có thể, năm đó liền sẽ không ngây ngốc chạy đi đoạt Tuyên Hoà Bát Khôi .
- ...
Thái hậu không phản bác được, nhàn nhạt hừ một tiếng, quay đầu đi.
Tiêu Khinh thở dài, ngồi ở bên người muội muội, nhìn chăm chăm mặt sườn nàng:
- Biết ngươi ở trong cung như chim trong lòng, nhìn thấy nghe được lại không sờ tới, nhưng ngươi cho rằng ta ở Hoài Nam sống rất thoải mái? Ngày ngày dùng mưu tính kế, ngươi lừa ta gạt, ngay cả trong giấc mộng đều không dám có một tia một hào buông lỏng, lo sợ hơi có chút sai lầm, ngàn năm hương hỏa Tiêu thị sẽ chôn vùi trong tay ta, phần khổ ải này ngươi làm sao cảm giác được? Ngươi tiến cung thành quả phụ, ta một mực không gả người, chỉ có thể nói hai tỷ muội ta số mệnh không tốt, sao có thể nói ta bạc đãi ngươi?
Thái hậu mím môi một cái, thoáng chút trầm mặc, lát sau mới khe khẽ thở dài:
- Thôi thôi, đều thế rồi, sau này sống cho tốt là được.
Tiêu Khinh gật gật đầu, đứng dậy nói:
- Đi ra dạo chút?
Thái hậu ngập ngừng, tay nắn thẻ gỗ trong ngực, nói khẽ:
- Tỷ, ngươi qua đây, ta thương lượng một chuyện với ngươi.
Tiêu Khinh lộ ra mấy phần ý cười, lần nữa ngồi xuống bên cạnh, như là khi còn nhỏ, sáp lại gần hỏi dò:
- Nói đi, lại có chuyện gì yêu cầu tỷ tỷ hỗ trợ ? Là gây họa hay là cái khác?
Trường cảnh như đã từng quen biết hồi lâu khiến sống mũi thái hậu cay cay, đưa tay vuốt vuốt rồi nói khẽ:
- Ta... Ta tiến cung mười năm, chưa từng một mình ra ngoài dạo qua, nghe nói Khúc Giang Trì bên kia cảnh đêm rất đẹp, ngươi... Ngươi có thể như khi còn nhỏ, giúp ta một lần?
Tiêu Khinh chớp chớp mắt, hơi có chút do dự … năm đó lúc mười một mười hai tuổi, muội muội tương đối điêu ngoa nghịch ngợm, cứ phải muốn đi ra ngoài chạy loạn, nhưng đích nữ thế gia đại tộc không khả năng tuỳ tiện lộ diện, bởi vì từng xông họa, trong nhà quản giáo muội muội tương đối nghiêm. Muội muội vì có thể đi ra, thường xuyên mạo hiểm giả thành nàng, để nàng thành thành thật thật đợi trong khuê phòng.
Nhưng đấy rốt cuộc là khi còn nhỏ, giả mạo thái hậu lại không phải tội danh nhỏ nhặt gì.
Thái hậu thấy Tiêu Khinh do dự, ánh mắt lập tức mềm nhũn, như trước đây cầu Hứa Bất Lệnh vậy:
- Tỷ tỷ tốt, chỉ một lần thôi, ta đã đợi trong thâm cung mười năm, chẳng lẽ ngươi muốn ta phải chết già trong này? Hơn nữa bị người phát hiện cũng không sao, đương kim thánh thượng sẽ không trị tội ta, ta là đích mẫu của hắn, cùng lắm là phía tôn thất ngấm ngầm truyền chút đồn thổi không dễ nghe ... Ngươi không nói ta không nói, không ai phát hiện, ta chơi hai ngày liền đi về.
Tiêu Khinh chớp chớp mắt, thoáng suy tư một phen liền mỉm cười nói:
- Sáng mai đi về, ta còn có chuyện. Phải đợi ở kinh thành một đoạn thời gian, có thời gian liền sẽ để ngươi ra ngoài đi dạo.
Trong mắt thái hậu lập tức hiện ra mấy phần thần thái, vội vàng đứng dậy, lôi kéo Tiêu Khinh đi tới phòng ngủ:
- Thay quần áo, đi ngay bây giờ, xe ngựa của ngươi dừng ở ngoài cung đúng không...
Tiêu Khinh bị muội muội kéo tay đi vào, ánh mắt lộ ra mấy phần đành chịu.
…