Thế Tử Thật Hung

Chương 299: Xoa bóp

Chương Trước Chương Tiếp

Lúc xế chiều, trong hậu trạch Túc Vương phủ, trên ba chiếc bồ đoàn đặt ở hoa viên, khí trời thanh sảnh, xung quanh toàn là chim hót hoa nở.

Ba người Hứa Bất Lệnh, Ninh Ngọc Hợp, Chúc Mãn Chi xếp thành hình tam giác ngồi trên ba chiếc bồ đoàn, yên ắng đả tọa.

Bản thân Hứa Bất Lệnh vốn đã võ nghệ cao cường, đả tọa lại cũng là một loại phương thức điều trị khí huyết, lúc này đã nhập định, lưng eo thẳng tắp không chút nhúc nhích, chỉ có móc tóc thỉnh thoảng khẽ phất phơ theo gió.

Ninh Ngọc Hợp đổi một thân đạo bào, sạch sẽ chỉnh tề, mái tóc được cài lại bằng mộc trâm, trên thân mang theo mấy phần khí tức xuất trần, chỉ là lúc ở trong nhà, bởi vì không cần nhảy nhót, ngực không dùng dây vải buộc lại, chiếc yếm gồ lên, rất có mấy phần cảm giác núi đồi hùng vĩ.

Bên cạnh hai người, Chúc Mãn Chi mặc một thân váy hoa, đầu như gà con mổ thóc tựa gật gật, mắt nhắm lại, phát ra tiếng thở đều đều, “Hô … hô …, rõ ràng đã ngủ lại từ thủa nào.

Ninh Ngọc Hợp một mực nghĩ đến chuyện tối qua, kỳ thật không cách nào tĩnh tâm đả tọa, khi thì mở mắt liếc Hứa Bất Lệnh đang bất động như núi, khi thì lại nhìn Chúc Mãn Chi đang ngủ thiếp đi ở bên, nhấp môi cười khẽ, trong lòng khá là ưa thích cuộc sống nhẹ nhàng thế này.

Nếu là ở Trường Thanh Quan, một sư phụ hai đồ đệ đả tọa, trước mặt là sơn hà tươi đẹp thế này, một người ngoan ngoãn nghe lời rất có tiền đồ, một người nghịch ngợm gây sự không chú ý tu hành, chỉ nghĩ đến thôi đã cảm thấy thú vị.

Ý niệm tới đây, trong lòng Ninh Ngọc Hợp không khỏi có chút thất vọng, bởi vì Ninh Thanh Dạ, một đồ đệ khác của nàng, khi đả tọa luyện công thậm chí còn nghiêm túc hơn nàng mấy phần, đến lúc đó thật cùng lúc đả tọa, chỉ sợ người không thành thật chính là nàng...

Thời gian dần trôi, đến chiều, Lục phu nhân xách theo hộp cơm, từ hành lang đi vào, xa xa liền nhẹ giọng la lên:

- Lệnh Nhi!

Hứa Bất Lệnh mở mắt, hít sâu mấy hơi, thấy Ninh Ngọc Hợp nghiêm túc đả tọa, Chúc Mãn Chi ngả ngớn nằm ngủ trên cỏ, không khỏi có chút buồn cười. Tháng tư không sợ cảm mạo, liền cũng không đánh thức tiểu Mãn Chi tướng ngủ đang rất không thục nữ kia, bước nhanh đi ra bên ngoài hậu trạch.

Lục phu nhân thân khoác váy trắng viền xanh lam, búi tóc thu thập tử tế hơn hẳn trước kia, trong tay xách theo hộp cơm, giương mắt liếc về phía Chúc Mãn Chi trong hoa viên, nhíu mày nghi hoặc, lặng lẽ tiến đến trước mặt Hứa Bất Lệnh, nhỏ giọng dò hỏi:

- Lệnh Nhi, bằng hữu giang hồ kia của ngươi luyện công phu gì thế? Sao lại bày thành chữ đại (大) trên đất thế kia, giống... Ừm ... Giống hệt như đang ngủ ...

Mùi hoa quế thoang thoảng thấm vào ruột gan, Hứa Bất Lệnh thuận tay ôm lấy bả vai Lục phu nhân, thần thần bí bí nói:

- Tuyệt học trên giang hồ, Thụy Quyền, đừng nhìn nàng như đang ngủ lại, chỉ cần dám cận thân, ai cũng đừng nghĩ có kết cục tốt.

Lục phu nhân bán tín bán nghi, nhíu mày nghĩ nói:

- Vậy vừa rồi ngươi đi qua bên cạnh nàng...

- Ừm... Ta là người nhà, đương nhiên sẽ không đánh ta. Vào đi...

- À...

Lục phu nhân khẽ gật đầu, mắt liếc Ninh Ngọc Hợp, cảm thấy đấy mới là bộ dạng thế ngoại cao nhân nên có, chẳng qua nàng không phải người giang hồ, tự nhiên không tiện đánh giá, đi vào trong nhà, xoay người lại định đóng lại cửa phòng:

- Sáng hôm nay Tiêu đại tiểu thư đến rồi, người rất không sai, cũng nói chuyện vui vẻ với ta, so với thái hậu thì hiểu chuyện hơn nhiều. Tiêu tướng chuẩn bị yến hội, bảo ta mang thiếp mời đi qua, ngày mai ngươi cùng ta qua đó một chuyến, cũng tính là làm quen.

Đối với chuyện này Hứa Bất Lệnh căn bản không để ở trong lòng, khẽ gật đầu, liền nhìn hộp cơm trong tay Lục phu nhân:

- Mang đồ ăn cho ta ? Có rượu ngon không?

Lục phu nhân thoáng có chút tức giận, ngồi xuống trên nhuyễn sạp trong phòng ngủ, mở ra hộp cơm, bên trong đặt mấy bình rượu nhỏ. Nàng cầm ra một bình trong đó, đưa cho Hứa Bất Lệnh:

- Đây là Giang Nam “Thập Nguyệt Bạch, rất nổi danh ở vùng Kim Lăng, Tiêu đại tiểu thư tiện đường mang tới, ngươi nếm thử.

Hứa Bất Lệnh mỉm cười đón lấy, ngồi xuống bên người Lục phu nhân, lại nhìn trong hộp :

- Trong đây … đều là?

Lục phu nhân khẽ cười một tiếng, trong mắt mang theo mấy phần mong mỏi:

- Lần trước không phải xoa bóp cho ngươi rồi đấy thôi, ngươi nói ta xoa bóp không tốt, ta liền lại tìm Ninh đạo trưởng học được một đoạn thời gian, mấy ngày trước còn đi Thái Y Viện, kiếm chút rượu thuốc ngự dụng, hiệu quả nhất định rất tốt, tí nữa thử cho ngươi xem.

- Ngự dụng?

Hứa Bất Lệnh khẽ gật đầu, cũng không cần Lục phu nhân chỉ đạo, thành thành thật thật cởi áo nới dây lưng, nửa người trên cởi trần nằm sấp trên nhuyễn sạp, lộ ra phần lưng cơ thịt rắn chắc.

Gần đây Lục phu nhân quả thực dụng tâm học nghề, cuộn tay áo lên, quỳ ngồi bên eo Hứa Bất Lệnh, sau đó cầm bình nhỏ mở ra, mùi rượu thuốc nồng đặc lan tràn trong phòng.

Hứa Bất Lệnh khịt khịt mũi một cái, nhướng mày, nghiêng đầu nói:

- Bổ Cốt Chi, Kim Anh Tử... Đây là ích khí sinh huyếta, bổ thận cố tinh?"

Lục phu nhân đưa tay vẫy rượu lên lưng Hứa Bất Lệnh lưng, đối với chủ đề này ngược lại không mấy thẹn thùng, nghiêm túc chăm chú nói:

- Ngự y nói, bị thương bệnh nặng mới khỏi, tất nhiên khí huyết hư phù, nếu không điều dưỡng tất lưu lại bệnh căn, không dễ có con... Ngươi còn chưa cập quan (đến lễ trưởng thành), thê thiếp đều không có, nếu thân thể bị làm hư trên tay ta, ta làm sao có mặt mũi đi gặp mẫu thân ngươi.

Hứa Bất Lệnh cười lên đành chịu, cũng không cự tuyệt, dù sao chỉ là bồi bổ mà thôi, không hại đi đâu được.

Lục phu nhân đổ rượu thuốc vào trong lòng bàn tay, lau tới lau lui mấy lần trên lưng Hứa Bất Lệnh, có thể là tư thế Ninh Ngọc Hợp dạy không đúng, có vẻ khó mà dùng sức, hơi chút do dự một phen, sau đó nhẹ giọng nói:

- Lệnh Nhi, ngươi đừng loạn động, ta xoa bóp cho ngươi.

Trên lưng Hứa Bất Lệnh truyền đến cảm giác buốt lạnh, thành thành thật thật nằm sấp trên nhuyễn sạp, khẽ cười nói:

- Ta không động, Lục di cứ chăm chú xoa bóp là được.

Vừa mới dứt lời, Hứa Bất Lệnh đã phát hiện Lục phu nhân đứng lên, tiếp đó trên đùi trầm xuống, trực tiếp ngồi lên đùi hắn.

- ...

Hứa Bất Lệnh nhướng mày, nét mặt vốn dĩ bình thản như không bỗng chợt trở nên cổ quái. Bởi vì cảm giác minh mẫn, rõ ràng đã sắp có thể tiếp xúc với nơi kia, tựa hồ ngay cả đường viền quần lót đều có thể cảm giác được đại khái...

- Khục ….

Hứa Bất Lệnh ho khan một tiếng, sắc mặt khó chịu lên, gắng chịu đựng một lát sau đó khẽ ngẩng đầu định đứng dậy, kết quả sau lưng bị đánh một bàn tay, tiếng nói hơi có vẻ nghiêm nghị của Lục phu nhân truyền đến:

- Đừng loạn động, không thì ta không biết ấn như thế nào.

Hứa Bất Lệnh khó chịu dị thường, căn bản không cách nào nằm sấp, tay nắm chặt lại, muốn nói lại thôi, thật không biết nên giải thích thế nào với Lục phu nhân.

Lục phu nhân lại không cảm thấy cái gì, rốt cuộc đây là đang điều trị thân thể, nàng thật vất vả mới học được, chẳng khác mấy lúc Hứa Bất Lệnh bị thương không động đậy được cả. Thấy Hứa Bất Lệnh giãy trái dụa phải, khiến nàng khó mà ngồi ổn, không khỏi nhíu mày nói:

- Lệnh Nhi, sao thế? Ta ấn không tốt?

- Không có, rất tốt, Lục di đúng là tâm linh thủ xảo.

- Vậy ngươi loạn động làm cái gì?

- Ừm... Hơi nặng.

Ba …

Một bàn tay rất dùng sức vỗ xuống trên lưng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️