Thế Tử Thật Hung

Chương 298: Thấy rõ toàn cục

Chương Trước Chương Tiếp

Giữa trưa, chủ viện ở trung tâm Tiêu phủ được hơn mười vị môn khách ăn vận mỗi khác thủ vệ, nha hoàn gia đinh đều được báo trước rời xa, quá nửa số môn khách của Hoài Nam Tiêu thị đều tụ tập về đây, giờ này khắc này mức độ phòng vệ nghiêm mật ở thư phòng Tiêu phủ sợ rằng không thua gì Ngự Thư Phòng hoàng thành.

Trong thư phòng rộng thoáng, tể tướng Tiêu Sở Dương còn chưa cởi đi quan bào, an tĩnh ngồi sau bàn viết nâng lên một chén trà nóng.

Ba tên phụ tá Tiêu gia an vị phía đối diện, trong đó có cả đại tổng quản Hoài Nam Tiêu thị Hoa Kính Đình, ai nấy đều là tâm phúc của Tiêu thị.

Tiêu Khinh chỉ ở trong nhà đảm nhiệm gia chủ Tiêu thị, địa vị thậm chí còn cao hơn huynh trưởng Tiêu Sở Dương một chút, chẳng qua đại huynh như phụ, tự nhiên không khả năng ngồi ở chủ vị, phong thái hào sảng ngồi trên ghế thái sự cạnh bàn viết, nói đến mục đích của chuyến vào kinh lần này:

- ... Sau khi mất trộm Tỏa Long Cổ, ta vẫn luôn một mực phái người âm thầm điều tra, đáng tiếc không thu hoạch được gì. Có thể lau sạch hành tung ngay dưới mí mắt Tiêu thị ta, trên đời không có mấy nhà. Năm trước Túc Vương thế tử trúng độc, có phải xuất từ Tiêu gia ta hay không còn chưa có định luận, nhưng điều này đã không quan trọng, quan trọng là tại sao Túc Vương thế tử lại trúng Tỏa Long Cổ.

Tiêu Sở Dương an tĩnh lắng nghe, bởi vì đều là người cầm lái của Tiêu thị, lúc nói chuyện tự nhiên không có gì phải bảo lưu:

- Ta sớm đã phát giác tình thế không đúng, suy đoán là thánh thượng kiêng sợ Túc Vương nhất mạch nên muốn tước phiên, nhưng đương kim thánh thượng hỉ nộ không hiện ra sắc, rất khó nhìn ra được gì.

Tiêu Khinh lắc đầu, trong mắt mang theo mấy phần bình đạm nhìn thấu thế sự, nhẹ giọng nói:

- Việc này tuyệt không đơn giản chỉ là “tước phiên, “Túc Vương mưu đồ đại thống cũng là lời vô căn cứ.

- Hả?

Mấy người trong thư phòng đều khẽ nhíu mày, Tiêu Sở Dương xoa vuốt chén trà, nhẹ giọng hỏi:

- Không phải vì tước phiên, vậy thì vì cái gì?

Tiêu Khinh thoáng tổ chức ngôn từ một phen, lát sau mới ngước mắt nhìn về hướng hoàng thành nói:

- Mười năm trước, Túc Vương Hứa Du kháng mệnh, không tru sát toàn tộc Đông Hải Lục thị, khiến cho thánh thượng lòng có kiêng dè...

... Túc Vương tay nắm hai châu Tần, Vị, uy hiếp đối với Trường An quá lớn, nhưng dời đô Lạc Dương tất sẽ dao động đến quốc bản, lấy thủ đoạn thánh thượng từ lúc kế vị tới nay thì thấy, khả năng cao sẽ không lựa chọn lui đến bước này...

Tiêu Sở Dương suy xét một lúc rồi nói:

- Nếu là thánh thượng hạ thủ, nước cờ này thực sự quá thối . Giết Hứa Bất Lệnh, Túc Vương tất phản, Túc Vương vừa phản liền là cá chết lưới rách, rất có thể sẽ đánh vào Trường An, khi ấy sáu vương nhập Trường An cần vương, dù thể đuổi tận giết tuyệt Túc Vương, nhưng khi ấy tông thân Tống thị tại Trường An Thành, bao gồm cả chính đương kim thánh thượng, tất đều đã chết dưới đao Túc Vương... thánh thượng chắc không ôm lấy ý tưởng đồng quy vu tận với Túc Vương, để cho sáu lộ phiên vương khác đứng ngoài ngư ông đắc lợi, vì thiên hạ khai thái bình... Đến lúc đó lục long đoạt đích, sợ rằng còn mang đến nhiễu loạn nghiêm trọng hơn cả Túc Vương mưu phản...

Tiêu Khinh khẽ gật đầu:

- Vấn đề nằm ở chỗ này, vậy nên Túc Vương, thậm chí là cả chúng ta đều suy đoán không phải thánh thượng hạ thủ, mà là một người khác. Nhưng người này là ai lại không cách nào xác định.

Tiêu Sở Dương gật đầu tán đồng:

- Xác thực như thế, thánh thượng đối đãi Túc Vương và Túc Vương thế tử, ngôn từ hành động đều không thể xoi mói, đây chỉ sợ là cái bẫy do người khác bày ra.

Tiêu Khinh cười nhẹ một tiếng, nói tiếp:

- Đúng là cái bẫy do người khác bày ra. Trung Nguyên từ tiền triều đến nay, tướng môn tay nắm trọng binh cát cứ một phương, tuy hiệu trung triều đình, nhưng chỗ hại trong đó cũng rất rõ ràng. Một giáp trước, triều ta và Đại Tề trục lộc thiên hạ, đương thời tấc bước khó đi, đánh xuống mỗi châu mỗi huyện đều phải trả giá bằng máu, ngay cả Hiếu Tông hoàng đế đều tự thân khoác giáp thượng trận, cổ vũ sĩ khí...

... Mà đánh tới trung kỳ, lúc thế lực hai bên cân bằng, áp lực liền đột nhiên giảm bớt, về cơ bản toàn là tổ phụ và các tướng môn thế gia làm thay, thời gian ngồi trên bàn còn nhiều hơn thời gian trên chiến trường...

... Cuối cùng đánh tới Quan Trung đạo, Đại Tề quốc lực còn tồn, văn võ bá quan đều tại, nhưng hoàng đế Đại Tề lại phát hiện dưới tay không binh để dùng, trận chiến công phá Trường An Thành, lại chỉ có mười vạn binh mã ngăn chặn thiết kỵ Đại Nguyệt.

Nói đến đây, Tiêu Khinh đứng dậy, nhìn về phía bức địa đồ Đại Nguyệt treo trong thư phòng:

- Đương kim thiên tử chí hướng cao xa, nâng đỡ văn nhân đại hưng khoa cử, chính là muốn tiêu giảm môn phiệt thế gia, đặc biệt là tướng môn tay nắm binh quyền... Mười năm trước Thiết Ưng Liệp Lộc là giết gà dọa khỉ, quá nửa tiểu môn tiểu hộ đều bị dọa vỡ mật, nhưng vẫn còn mấy nhà gia nghiệp lớn khó mà rung chuyển, mấy nhà này là ai, nhị ca chắc hẳn rõ ràng.

Tiêu Sở Dương khẽ gật đầu:

- Từ sau khi kế vị, đương kim thánh thượng hư tâm nạp gián, tri nhân thiện nhậm, triều dã không ai không phục, ngay cả bảy vương đều không dám lỗ mãng, mấy nhà kia rất khó cuộn lên sóng gió gì.

Tiêu Khinh lắc đầu:

- Nguồn cơn cuộn lên sóng gió, chưa hẳn phải bắt đầu từ trên triều đường. thánh thượng văn thao vũ lược đến mấy cũng chỉ có hai cánh tay một cái đầu, không hơn được tiện dân khổ dịch nửa cái mạng. Đánh cờ mà thua, một đao vung xuống, máu phun năm bước, ván cờ kia vẫn tính là thắng.

Dứt lời, mấy tên phụ tá và Tiêu Sở Dương đều nhướng mày, thoáng nhìn nhau một cái, Tiêu Sở Dương không khỏi ngập ngừng:

- Đây đâu phải trò đùa, nếu vua một nước mà dễ giết như vậy, sợ rằng sớm đã cải triều hoán đại không biết bao lần.

Tiêu Khinh cười nhẹ một tiếng, ngồi lại trên ghế nói:

- Sự thật chính là như thế, nhưng hẳn còn có biến số. Ta sốt ruột chạy tới kinh thành, liền là muốn xem xem, phòng ngừa đến thời khắc mấu chốt Tiêu gia hạ sai nước cờ.

Tiêu Sở Dương bưng chén trà trầm mặc khoảnh khắc, nói khẽ:

- Đương kim thánh thượng thủ đoạn quá cường ngạnh, vi huynh cũng chỉ có thể thận trọng mà làm, đối với Hoài Nam Tiêu thị chúng ta mà nói, đại hưng khoa cử thật ra có trăm hại mà không một lợi...

Tiêu Khinh giơ tay lên, lắc đầu:

- Tiêu gia ta khả năng cũng chỉ là một quân trên bàn cờ, chứ không phải người đánh cờ. Đi trước sai trước, Nếu nhị ca ra quyết định quá sớm, chọn sai vị trí, không chỉ không lấy được từ long chi công, ngược lại còn có khả năng cầm toàn bộ Tiêu thị bồi táng theo.

Tiêu Sở Dương hít sâu một hơi, tử tế châm chước khoảnh khắc:

- Đúng rồi, thế Lục gia làm thế nào?

- Mười năm trước Kim Lăng Lục thị vì Đông Hải Lục thị nói chuyện, đã bị thánh thượng gõ đánh mấy lần, Lục Thừa An không phải hạng người tầm thường vô năng, nhất định sẽ chọn cách tĩnh quan kỳ biến, chờ đợi hết thảy trần ai lạc định, nhị ca là người đứng đầu bách quan, đến lúc đó tất phải tỏ rõ thái độ, nhớ nghĩ kỹ rồi hẵng làm.

Trong thư phòng sa vào trầm mặc, mấy người ngồi suy tư một lát rồi cũng khẽ gật đầu.

Tiêu Sở Dương thở dài một hơi, giơ tay lên nói:

- Tiêu Khinh, ngươi ngàn dặm xa xôi chạy tới, tàu xe mệt mỏi, cũng không dễ dàng gì, trước đi xuống nghỉ ngơi, ngày mai bày gia yến, mời Túc Vương thế tử tới, ngươi tán gẫu với hắn mấy câu, xem xem có thể nhìn ra được gì không.

Tiêu Khinh tuy nói chạy mấy ngàn dặm đường, nhưng ở Hoài Nam sớm cũng đã chạy ngược chạy xuôi quen rồi, không hề có nửa điểm mỏi mệt, ngược lại tinh khí thần đều rất đủ, song vẫn khẽ gật đầu, đứng dậy cùng theo quản gia đi ra, thăm hỏi tử tôn Tiêu thị tại kinh thành.

-------

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️