Sáng sớm hôm sau, mặt trời chưa từng hiện ra giữa thiên không, thay vào đó là biển mây và gió nhẹ.
Trên đầu Khôi Thọ Nhai là một mảnh xám xịt, ba tòa bát giác bài phường trang nghiêm sừng sững trên phố, trong phủ đệ Hoài Nam Tiêu thị ở chính giữa con phố, bộc nhân nha hoàn dọn dẹp ngóc ngách trong nhà. Sương phòng phía đông vốn là phòng ở của đại thiếu gia trong phủ, bởi vì trưởng tử Tiêu Sở Dương làm huyện lệnh nơi thâm sơn cùng cốc, đông sương phòng tự nhiên thuộc về Tiêu Đình .
Gần giữa trưa, mặc dù không có mặt trời, nhưng tảo triều sẽ sắp kết thúc, rất nhiều phụ tá tướng phủ đã tới chờ sẵn trong trạch viện Tiêu Sở Dương. Nha hoàn ôm chậu rửa mặt đứng ngoài phòng đại thiếu gia, dùng giày khẽ đá lên cửa:
- Công tử, công tử! Rời giường đi, lão gia đi về thấy ngươi còn chưa dậy, nhất định sẽ đưa ngươi tới trong cung đi bái phỏng thái hậu nương nương...
- Hừm... Mặt trời đã mọc đâu ...
Tiếng nói lười biếng từ trong nhà vọng ra, lát sau, cửa mở, Tiêu Đình một thân áo ngủ màu trắng, tóc rối bù như ổ gà đi tới, mắt còn kèm nhèm ngái ngủ, trên tay cầm quạt lắc lư.
Mấy ngày nay Tiêu Đình có thể nói là xuân phong đắc ý hàng đêm sênh ca, đoạn thời gian trước cầm bạc mua son phấn của thái hậu, cược thắng trận đấu giữa Mai Khúc Sinh và Hứa Bất Lệnh, kiếm được đầy bồn đầy bát, còn về chuyện mua son phấn? Ai, cô cô cùng lắm chỉ treo hắn lên đánh một trận, lại đâu phải lần đầu.
Tiêu Đình chầm chậm rửa mặt xong xuôi, vừa đi vừa trải tay ra, nha hoàn từ phía sau thuần thục khoác áo cho hắn, còn dặn dò:
- Công tử, hôm nay khả năng trời sẽ mưa, có xuất môn không?
- Trời mưa thì làm sao, ta ngồi xe, mưa lại không xối được tới trên người. Tối hôm nay Long Ngâm Các mới cược mới, đánh cược xem ai trở thành mỹ nhân đầu tiên trong Tuyên Hoà Bát Khôi, đấy không phải tặng không bạc thì là gì, trừ Ninh tiên tử ra thì không có thể là ai được nữa...
- Nhưng mà công tử, bạc lần trước ngươi thắng được đã tiêu sạch sẽ, son phấn của thái hậu lại vẫn chưa mua...
- Cái đó thì đơn giản, ngươi tới trong cung nói với Xảo Nga một tiếng, cứ bảo son phấn lên giá, lại lấy thêm một ít...
- Hả? Thái hậu mà biết thì phải làm sao?
- Sợ cái gì, cô cô lại không...
Đang lúc nói chuyện, Tiêu Đình đột nhiên nhìn thấy bên ngoài cửa lớn, một nữ nhân mặc áo đen đi tới, vóc dáng đồng hồ cát, hai tròng mắt như đan hạnh, môi đỏ như sơn son, ăn vận đơn giản tao nhã, bên trong kia lại lộ ra cao quý và ngạo khí, ẩn ẩn khiến người không dám nhìn thẳng.
- Mẹ ơi …
Tiêu Đình giật nảy mình, bá một tiếng núp ra đằng sau cột trụ, dùng quạt che mặt. Nha hoàn bị dọa hơi nhảy, vội vội vàng vàng khom lưng cúi đầu:
- Tham kiến thái hậu.
Nữ nhân nhíu mày đi đến trước cột trụ, nghiêng đầu đánh giá Tiêu Đình đang run như cầy sấy:
- Đình Nhi? Ngươi trốn ở đây làm gì? Thấy cô cô mà sợ thế à?
Sắc mặt Tiêu Đình trắng bệch, bộ dáng như thể “mạng ta thôi rồi:
- Cô cô, son phấn đã mua, ta đi về cầm tới cho ngươi...
Nữ nhân đặt hai tay bên hông, tử tế đánh giá một phen, sau đó mới khẽ thở dài:
- Ta là đại cô của ngươi, không phải Tương Nhi.
- ...
Nét mặt Tiêu Đình cứng lại, quay đầu chăm chú nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện búi tóc là kiểu chưa xuất các, hoa trâm cài trên đầu không phải loại thái hậu cô cô yêu thích, khí chất cũng có chút khác biệt.
- À... cô cô, sao ngươi lại tới đây? Ngươi không phải đang ở Hoài Nam ư?
Tiêu Khinh điềm nhiên cười nói:
- Năm trước đã báo ta sẽ tới, trong phủ còn phái người ra thành nghênh đón, ngươi không biết?
- Có ư?
Tiêu Đình vừa mới rời giường, quay sang nhìn nha hoàn thân tín ra chiều hỏi dò.
Nha hoàn chớp chớp mắt, như thể muốn nói “sớm đã nhắc qua công tử tám trăm lần nhưng ngươi không nghe.
Tiêu Khinh khoác váy dài màu đen đứng giữa hành lang, đã lâu không gặp đứa cháu này, tâm tình thật ra không sai, cũng không có ý truy hỏi đến cùng, đánh giá trên dưới một phen rồi nói:
- Chuẩn bị đi ra ngoài?
Tiêu Đình thấy người tới không phải thái hậu, trong lòng thả lỏng đi nhiều, chỉnh lý quần áo, làm ra bộ dạng tao nhã, khẽ cười nói:
- Chuẩn bị đi Quốc Tử giám, hôm qua Tùng phu tử dạy thiên “học ký trong “Lễ ký, dặn ta ở nhà tự mình nghiên cứu, giữa trưa hôm nay sẽ khảo hạch.
- À.
Tiêu Khinh khẽ gật đầu, mỉm cười nói:
- Ký vấn chi học, bất túc dĩ sư nhân sư, tất dã thính ngữ hồ! Câu tiếp theo là gì?
Tiêu Đình ha ha cười một tiếng, giơ tay lên, bộ dạng như tính chuẩn bị đại triển sở học, mắt chớp chớp:
- ... Cô cô ngựa xe vất vả, chắc mệt rồi, Đình Nhi dìu ngươi đi nghỉ ngơi?
Tiêu Khinh mỉm cười, quay người rời khỏi hành lang:
- Chép “học ký một trăm lần, trong vòng ba ngày đưa đến thư phòng, bằng không cấm túc một tháng.
Thần sắc Tiêu Đình cứng lại đương trường, ý cười trên mặt từ từ vặn vẹo, cắn răng nói:
- Cô cô, Quốc Tử Giám cũng chỉ chép mười lần, ngài kêu như thế không khỏi...
- Chép không hết thì theo ta về Hoài Nam, xem ra sống ở kinh thành quá thoải mái, ngươi đều quên mất chính mình họ Tiêu .
- Cô cô, đừng... Ta thuộc mà, nhân chi sơ tính bản thiện, ui da ui da...
Tiêu Đình đuổi theo mấy bước, đột nhiên lảo đảo một cái, ngã nhào trên đất.
Nha hoàn rất thành thục, khẩn trương kêu nói:
- Công tử công tử, ngươi sao rồi?
- Không sao, chỉ là đầu đau như búa bổ. Khụ khụ khụ …
Tiêu Đình ho khan mấy tiếng, bộ dạng như thể không còn sống được lâu nữa, ngã oặt trên đất, chỉ tiếc, trên hành lang mất đã không thấy thân ảnh cô cô...
—— —— ——
Trong Trường Nhạc Cung, gió nhẹ thổi phất qua mấy trăm chậu hoa, tuy còn chưa tới mùa hoa cúc nở rộ, khắp vườn xanh biếc lại đã khiến người tâm khoáng thần di. Giữa đình đài lầu các, Trường Nhạc Cung trước nay yên bình chính đang tiến hành tổng vệ sinh.
Thái hậu khoác váy phượng màu đỏ lửa, ngồi dựa lên lan can sát bên hành lang, tư thế ngồi hơi có chút bất nhã, nhưng cung nữ sớm đã quen với bộ dạng này của thái hậu, liền cũng không lấy làm lạ.
Lúc này trong tẩm điện, mấy chục cung nữ chính đang đi tới đi lui, dọn dẹp chỉnh tề đồ đạc trước kia bị thái hậu cất đặt lung tung, đại đỉnh trong hoa viên được dọn đi, ngay cả thẻ gỗ ghi chép khí trời treo bên cửa sổ cũng bị gỡ xuống.
Trong mắt thái hậu rõ ràng mang theo mấy phần không cao hứng, lại không thể làm gì được. Tỷ tỷ kia của nàng ngay từ nhỏ đã xem trọng quy củ, nếu đến lúc tiến cung thăm viếng, phát hiện nàng để tẩm cung bừa bộn thế này, kiểu gì cũng sẽ líu lo không ngừng, nói đến khi nào nàng chịu chỉnh sửa mới thôi.
Xảo Nga ngồi ở bên cạnh thái hậu, chăm chú nắn bóp bả vai, thấy sắc mặt thái hậu không vui bèn nhẹ giọng nói:
- Thái hậu, đại tiểu thư lại không ngày ngày tiến cung, đợi mùa thu đại tiểu thư vừa đi, chúng ta liền an ổn.
Xảo Nga và thái hậu lớn lên cùng nhau, lúc còn nhỏ thái hậu điêu ngoa nghịch ngợm gây sự, không ít bị đại tiểu thư thu thập, đến tận lúc này thật ra vẫn còn bóng mờ tâm lý.
Thái hậu nhàn nhạt hừ một tiếng, vứt những suy nghĩ lung tung trong đầu sang một bên, từ trong ngực lấy ra thẻ gỗ lim, tay ngọc vuốt nhẹ trên hàng chữ “chính chính chính chính:
- Không đợi ở Hoài Nam, chạy tới Trường An làm gì không biết, sao Tiêu tướng không gả nàng đi? Nàng chính là thiếu phu quân quản giáo...
Xảo Nga nhấp môi cười nhẹ, biết đây là nói nhảm, tự nhiên không tiếp lời. Giương mắt đánh giá thẻ gỗ trong tay thái hậu một phen, tâm niệm khẽ động, đoán được phần nào tâm tư thái hậu … lúc ở tránh nóng sơn trang, mỗi lần phiền muộn thái hậu đều lấy ra tấm thẻ gỗ này chơi đùa, sau đó liền sẽ lên núi, sau khi trở về khắc thêm mấy nét trên chữ “chính, tâm tình theo đó tốt lên mấy phần.
Mặc dù không rõ dụng ý, nhưng nhiều lần thành quen, Xảo Nga sớm đã rõ ràng quy luật, thế là ôn nhu nói:
- Thái hậu lại muốn đi Phù Dung Quan thắp hương? Phù Dung Quan cách khá xa, sợ là không tiện ...
Thái hậu mím môi, nhìn thẻ gỗ lim trên tay, không biết tại sao, cảm thấy trên người có điểm đè nén, tâm phiền ý loạn, cứ luôn hồi tưởng đến cảnh không nên hồi tưởng.
- Ừm... Có chút phiền muộn thôi... Hình như cũng đã lâu Hứa Bất Lệnh không vào cung, nghe nói hắn thành “Chiêu Hồng nhất mỹ, hôm sau ngươi đưa bái thiếp để hắn tiến cung một chuyến, bản cung có mấy lời muốn hỏi ...
Xảo Nga sửng sốt, chớp chớp mắt:
- Thái hậu, hôm qua ngươi mới gặp qua Hứa thế tử ...
- ...
Thái hậu cũng ngẩn ngơ, chợt nhớ ra hôm qua mới cùng Hứa Bất Lệnh dạo đêm ở Tiên Nữ Kiều, còn hôn một cái, nhưng mà... Nhưng mà sao cảm thấy còn phiền muộn hơn cả lúc không gặp, như là thiếu thứ gì đó, lại không nói ra được là thứ gì...
- Thật ư... Gần đây tâm phiền ý loạn, quên luôn cả chuyện này, vậy để hôm khác đi...
- À...
Xảo Nga thoáng do dự một lát, đột nhiên linh cơ khẽ động:
- Thái hậu có muốn xuất cung đi dạo? Nghe nói bên chỗ Khúc Giang Trì chính đang chuẩn bị lễ tế Đoan Ngọ, hát hí khúc, gánh xiếc đều có cả, náo nhiệt lắm.
Thái hậu thở dài:
- Đến Đoan Ngọ tự nhiên ta sẽ đi, chứ giờ đi thế nào được? Hưng sư động chúng.
Xảo Nga lắc đầu, tiến đến bên tai thái hậu, nhỏ giọng nói vài câu.
Thái hậu nghe xong, hai mắt đột nhiên sáng rực, tròng mắt hiện rõ mấy phần kích động:
- Tiến cung mười năm, lại quên mất chuyện này, cũng may ngươi cơ linh, đi đi đi...
- Đại tiểu thư còn chưa tiến cung, có cần ta đưa bái thiếp tới trong phủ?
- Đi nhanh lên.
…