Thế Tử Thật Hung

Chương 291: Tiên nữ kiều

Chương Trước Chương Tiếp

Đầu hạ gió mát dịu nhẹ, trên tiểu đạo Tiên Nữ Kiều, từng chuỗi hoa đăng treo hai bên đường phố, tài tử giai nhân tản bước, tiếng hàng rong liên miên không dứt, lại không hiện vẻ ồn ào, ngược lại mang đến cho đường phố phong cảnh tuyệt mỹ mấy phần khí tức khói lửa nhân gian.

Đội ngũ thật dài tiến vào Trường An Thành, đám phu nhân vương hầu lần lượt tán đi, Lục phu nhân đi đến nửa đường liền xuống xa liễn, hào phóng nhường lại Hứa Bất Lệnh cho thái hậu, ngồi kiệu quay về Khôi Thọ Nhai. Lúc tới gần Tiên Nữ Kiều liền chỉ còn lại đội nghi trượng của thái hậu.

Hứa Bất Lệnh kỵ thừa Truy Phong Mã đi ở mặt bên xe ngựa, mắt nhìn thẳng, lưng eo thẳng tắp, bộ dạng không khác gì hộ vệ, đợi đến nơi mới khe khẽ tằng hắng một tiếng.

- Khục ….

Trong khoang xe, thái hậu vốn còn đang do dự nghe thấy tiếng ho, thoáng trầm mặc một phen, mở ra cửa sổ ngắm phong cảnh tuyệt mỹ hai bên tiểu đạo một cái, sau đó giơ tay lên nói:

- Xảo Nga, nơi này phong cảnh không sai, bảo người Lễ bộ tán hết đi, bản cung nghỉ lại đây một lát.

Cung nữ Xảo Nga biết gần đây thái hậu buồn bực hỏng, tự nhiên không nói gì thêm, thành thật đi qua nói một tiếng với quan lại Lễ bộ, sau đó liền dừng lại xa liễn và đội nghi trượng.

Bởi vì không phải lần đầu tiên, Xảo Nga liếc nhìn Hứa Bất Lệnh mắt nhìn thẳng ngồi trên lưng ngựa, thoáng ngập ngừng, đi đến bên cửa sổ nói:

- Thái hậu có muốn đi xuống một lúc không, có tiểu vương gia ở đây, không ai dám quấy nhiễu đâu.

Thái hậu sau một hồi “suy xét liền khẽ gật đầu, đưa tay để Xảo Nga lên xe ngựa, sau đó liền là một chuỗi tiếng xột xoạt.

Lát sau, thái hậu đi xuống từ trên xe ngựa, dặn hộ vệ đứng tại chỗ chờ lệnh, sau đó rảo bước đạp lên tiểu đạo.

Hứa Bất Lệnh lật người xuống ngựa, xách kiếm đi theo sau lưng, thân hình không có nửa điểm dị dạng, thẳng đến cách xa đám hộ vệ và cung nữ mới nhỏ giọng thầm thì:

- Bảo bảo.

- Ngậm miệng.

Mặt thái hậu đỏ lên, nhưng ngay tiếp sau liền chuyển lạnh, tư thái đoan trang đi ở mặt trước, lặng lẽ quay đầu liếc nhìn, xác định hộ vệ nghe không được mới lạnh lùng nói:

- Bản cung chỉ đi ra hóng mát, nếu ngươi dám làm càn, hừ …

Hứa Bất Lệnh nhoẻn miệng cười, sáp lại gần thêm mấy phần, ôn nhu nói:

- Ta cũng chỉ bồi thái hậu đi ra hóng mát thôi mà.

Thái hậu nhàn nhạt “Ừm một tiếng, nhàn nhã dạo bước trên tiểu đạo, mắt đánh giá cảnh vật xung quanh. Nhưng mà chẳng biết tại sao lại không có cái cảm giác khiến người nửa đêm tỉnh mộng như lần trước, có thể là vì tâm tư lúc này hoàn toàn không đặt trên cảnh sắc.

ĐI qua sạp hàng bán mứt quả, Hứa Bất Lệnh bước lên trước chọn lấy một chuỗi mứt quả đỏ chót, đưa cho thái hậu:

- Thái hậu xả thân giải độc cho ta, ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, từng nói qua tất lấy quãng đời còn lại báo đáp...

- Đừng nói những lời này...

Thái hậu nhìn mứt quả đưa đến trước mặt, mím môi một cái, vươn tay nhận lấy, cầm ở trong tay lại không ăn, chỉ bình thản nói:

- Bản cung vì thiên hạ bách tính an nguy mới cứu ngươi, chỉ cần ngươi có thể nhớ kỹ lời hứa với ta, trong lòng chứa thiên hạ, ta liền không cần ngươi báo đáp gì cả... Sau này nhớ thắp cho ta nén hương là được.

Không biết vì sao lại sẽ nói ra câu sau cùng kia, nhưng nói ra chính là nói ra.

Thái hậu cúi đầu, len lén đánh giá mứt quả trong tay, biểu tình yên tĩnh, nhìn không ra đang nghĩ ngợi điều gì.

Hứa Bất Lệnh khẽ cười, đi ở bên cạnh, dùng thân thể ngăn trở quá nửa ánh mắt người đi đường nhìn lại, mềm giọng nói:

- Báo đáp thì vẫn phải báo đáp, thật ra … Thật ra thái hậu không cần phải không màng sinh tử như thế...

- Ngươi im ngay.

Nét mặt thái hậu trầm xuống, trong mắt thoáng hiện vẻ tức tối:

- Đừng nói cái này, bản cung thân là thái hậu, cùng ngươi... Nếu không chết, sao ta đối mặt được với liệt tổ liệt tông Tiêu gia và người trong thiên hạ? Ngươi muốn cho ta vác tiếng xấu “dâm hậu muôn đời ư?

Hứa Bất Lệnh khẽ thở dài, biết chướng ngại tâm lý trong lòng thái hậu gần như không thể lay chuyển, lập tức cũng bỏ đi tâm tư thuyết phục:

- Còn cần giải độc tám mươi lần, ừm... Trong thời gian đó thái hậu quên hết những chuyện kia đi, người chỉ sống trên đời một lần, phải sống theo cách mình muốn chứ, còn những chuyện khác, đợi giải độc xong rồi hẵng tính.

Thái hậu chớp chớp mắt, có thể là được lời này thức tỉnh, hoặc là tìm được cái cớ để xoa dịu chướng ngại trong lòng, ánh mắt khẽ chớp động, cúi đầu nhìn mứt quả trong tay:

- Nói thì hay lắm...

- Thử đi, dù sao cũng không có người ngoài biết được, sống trong thâm cung mười năm, tuổi trẻ tươi đẹp đều hoang phế, vì chính mình sống một lần, lão thiên gia cũng sẽ không trách gì đâu.

- ...

Thái hậu ngập ngừng hồi lâu … nếu đã vậy, mang theo gánh nặng tâm lý là sống, tạm thời quên đi những phiền não kia cũng là sống, kiểu gì đều phải chết, tại không vì chính mình sống một lần?

Nghĩ tới đây, thái hậu bất động thanh sắc đưa mứt quả lên miệng, cắn xuống một viên, nhai kỹ nuốt chậm, đưa mắt nhìn sang phong cảnh bên đường.

Tuy mới chỉ là ý nghĩ, song thái hậu lại tựa như biến thành người khác, quên đi thân phận và gông xiềng, nhàn nhã tản bước, như khuê nữ tràn đầy linh khí đi ra từ trong bức mỹ nhân đồ xưa kia, như được về lại tuổi hoa niên. Có lẽ giờ này khắc này, nàng mới thật sự là Tiêu Tương Nhi.

Ánh mắt Hứa Bất Lệnh dừng lại trên gương mặt tràn đầy linh khí, phong vận kiều diễm kia, thoáng trầm mặc khoảnh khắc, ôn nhu nói:

- Bảo bảo?

Thái hậu chớp chớp mắt, song lần này không còn mắng người, mà chắp tay sau lưng, mứt quả lắc lư:

- Ta lại không phải tiểu cô nương, bảo bảo cái gì... Hứa Bất Lệnh, ta phát hiện con người ngươi rất vô lương tâm.

Hứa Bất Lệnh ngơ ngác:

- Sao nói thế?

Thái hậu liếc nhìn Hứa Bất Lệnh một cái:

- Lần đầu tiên lúc ta mời ngươi tiến cung, liền cầm mỹ nhân đồ cất kỹ suốt mười năm qua đưa cho ngươi, ngươi viết mấy bài thơ từ, mấy hộp son phấn, mấy chuỗi mứt quả liền đuổi ta đi, ngươi không cảm thấy đuối lý à?

Hứa Bất Lệnh lắc đầu cười khẽ:

- Ta tưởng là ngươi để ý.

Thái hậu nhàn nhạt hừ một tiếng:

- Ta vốn cũng không để ý ngươi, chẳng qua ta để ý Hồng Loan, nàng toàn chọc tức ta. Mấy ngày trước ngươi cũng thành “Mỹ nhân, còn được Từ Đan Thanh vẽ “Mỹ nhân đồ, ta liền nghĩ, ngươi nhất định sẽ ngay lập tức nghĩ đến đưa tranh cho ta, ta còn nghĩ làm sao cầm bức tranh này tức chết Hồng Loan, ai … kết quả thì hay rồi, ngay ngày hôm sau Hồng Loan liền tới cửa, trong tay cầm chân dung ngươi, nói muốn cho ta xem xem...

Nét mặt Hứa Bất Lệnh cứng lại, cười khan một tiếng nói:

- Lục di trước giờ vẫn vậy, luôn coi thái hậu như tỷ muội, những người khác nàng đều không thèm để ý.

Đối với lời này, thái hậu lại khẽ gật đầu tán đồng:

- Nói thế cũng đúng, nhưng mà ta vẫn tức, ngươi cầm về chân tích Từ Đan Thanh, sau đó đốt cho ta. Ta ở ngay trên cầu Nại Hà chờ, trăm năm sau Hồng Loan đi xuống, cũng không cần quản quy củ lễ pháp gì cả, ta sẽ nói hết chuyện lúc này cho nàng, để xem nàng còn coi ngươi là bảo bối nữa không ...

- Ài... Vậy ta chắc khó mà đầu thai được ...

- Hừ ... Biết thế là tốt... Ta thật có chút mong đợi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️