Mặt trời lặn về tây, Lục phu nhân mím môi từ trong nhà đi ra, khi thì xoay xoay eo nhỏ, thần tình không khá hơn thái hậu lúc bị Hứa Bất Lệnh khinh bạc là mấy.
Chẳng qua được Ninh đạo trưởng xoa bóp một phen, khí huyết toàn thân quả thực thư sướng thoải mái không ít, Lục phu nhân đi lại trong sân viện hai vòng, liền có chút khó mà kìm nén được, một thân một mình đi tới phòng xá sâu trong rừng trúc..
Hôm nay giày vò nguyên một ngày, Lục phu nhân chăm chú nhớ kỹ toàn bộ những thứ Ninh Ngọc Hợp dạy, còn cầm Ninh đạo trưởng cởi ra sạch sẽ luyện tập mấy lần, mặc dù thủ pháp cứng nhắc giày vò cho Ninh đạo trưởng nhíu mày không ngừng, nhưng tốt xấu cũng tính là học thông.
Chuyện này vốn nên giao cho nha hoàn, để nha hoàn tới hầu hạ Hứa Bất Lệnh, nhưng Lục phu nhân ngẫm nghĩ một phen, cảm thấy nha hoàn không nặng không nhẹ, nào có được tỉ mỉ như người làm a di là nàng, còn về phần chuyện quần áo, lại không phải chưa thấy qua bộ dạng cởi trần hở ngực hở lưng của Hứa Bất Lệnh, chỉ là đứa con nít mà thôi...
Nghĩ vậy, Lục phu nhân bèn chậm rãi đi qua rừng trúc, bước đến phòng xá bên cạnh vách núi, trên đường còn có chút phân tâm … hôm nay lúc xoa bóp giúp Ninh đạo trưởng mới phát hiện Ninh đạo trưởng không chỉ mặt trắng, trên người cũng trắng, hơn nữa...
Ánh mắt Lục phu nhân thoáng hiện vẻ cổ quái, vô thức cúi đầu mắt liếc xuống dưới bụng, trước kia cảm thấy Ninh đạo trưởng không có gì để chê, nhưng giờ xem ra vẫn có khuyết điểm, trụi lủi giống hệt tiểu cô nương còn chưa dậy thì ... Chẳng qua, vẫn rất đẹp mắt...
- Lục di?
Đang đi đường, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng hô quen thuộc.
Lục phu nhân giật nảy mình, vội vàng quay đầu, liền thấy Hứa Bất Lệnh đang luyện kiếm trong sân:
- Lục di, sao ngươi tới đây, có chuyện gì à?
Lục phu nhân vội vàng quét đi tâm tư không đứng đắn trong đầu, bày ra bộ dạng đoan trang thành thục:
- Ta không việc gì liền không thể tới?
Hứa Bất Lệnh thiếu chút bị nghẹn chết, cười nhẹ nói:
- Có thể.
Lúc này Lục phu nhân mới mãn ý, cùng Hứa Bất Lệnh sóng vai mà đi, do dự một lát, ôn nhu nói:
- Ban ngày Ninh đạo trưởng dạy ta mấy thứ, chính là cách để giãn gân giãn cốt, thương thế ngươi còn chưa lành, ta xoa bóp giúp ngươi?
- Được thôi.
Hứa Bất Lệnh nhìn thần thái Lục phu nhân, đoán chừng cự tuyệt cũng vô dụng, bèn thành thành thật thật về lại trong phòng, ngồi xuống trên sạp nhỏ.
Tròng mắt Lục phu nhân sáng lên, xoay người chậm rãi đóng cửa lại, sau đó hai tay đặt bên hông, làm ra phong phạm trưởng bối:
- Lệnh Nhi, cởi áo khoác đi.
Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt, cũng không do dự, cởi đi áo ngoài trắng tinh.
- Nằm sấp xuống.
Hứa Bất Lệnh thành thành thật thật ôm gối mềm nằm sấp xuống.
Lục phu nhân nhìn lướt qua phần lưng khoan hậu rắn chắc của Hứa Bất Lệnh, học theo bộ dạng Ninh Ngọc Hợp, bắt lấy cổ tay Hứa Bất Lệnh, đầu gối ấn eo, sau đó dùng lực lôi kéo...
- A …
Lục phu nhân ngày thường chỉ biết thêu hoa chăm cỏ, có thể có bao nhiêu khí lực, không kéo được Hứa Bất Lệnh, ngược lại khiến chính mình lảo đảo một cái, thiếu chút sấp ở trên lưng Hứa Bất Lệnh. Lập tức nhíu mày, không khỏi bực bội nói:
- Lệnh Nhi, sao ngươi nặng thế?
Hứa Bất Lệnh hơi có chút đành chịu:
- Ừm... Trước giờ vẫn nặng thế thôi, hay là thôi đi?
Lục phu nhân thoáng ngập ngừng, sau cùng vẫn không nản chí, lần nữa ngồi xuống bên cạnh Hứa Bất Lệnh, cùi chỏ ấn trên lưng, dùng sức áp xuống.
Mùi hoa mai xộc vào mũi, sợi tóc quét tới quét lui trên lưng, Hứa Bất Lệnh không nhịn được cảm giác ngưa ngứa, ho nhẹ một tiếng.
Lục phu nhân nghiêm túc xoa bóp, dò hỏi:
- Có đau không?
- Không thấy gì cả.
- À... Giờ thế nào?
- ...
Hứa Bất Lệnh nín nhịn khoảnh khắc, thật sự hết cách, bèn ngồi dậy, nhìn vào ánh mắt tha thiết của Lục phu nhân:
- Ta tập võ từ nhỏ, Lục di ấn xuống chắc chắn không cảm giác được gì, hay là để Bất Lệnh nhi ấn ấn cho ngươi?
Sắc mặt Lục phu nhân đỏ lên, sau đó liền giận nói:
- Khí lực ngươi lớn như vậy, ta sao mà chịu nổi, thôi thôi, đợi ta lại học thêm mấy ngày...
Hứa Bất Lệnh thở phào một hơi, nhìn ra bên ngoài nói:
- Cảnh hoàng hôn không sai, hay là ta bồi Lục di ra ngoài đi dạo, tháng này về cơ bản chưa xuất môn lần nào, ở mãi trong phòng, đối với thân thể cũng không tốt.
- Cũng được.
Lục phu nhân còn đang suy nghĩ chuyện xoa bóp, khẽ gật đầu cùng theo Hứa Bất Lệnh đi ra gian phòng, hai người cứ thế tới trên thềm đá ngắm cảnh ở Ngọc Phong Sơn.
Đang lúc hoàng hôn, dư huy mặt trời lặn vẩy lên ngàn dặm lá xanh, tầng mây hiện màu ố vàng, giữa đường nhỏ nơi sơn dã, một thang đá uốn lượn quang co, mùi hoa nức mũi, sắc trời đã tối không có khách hành hương lên núi nào khác, cảnh sắc cực kỳ tuyệt mỹ.
Lục phu nhân đưa tay để cho Hứa Bất Lệnh dìu lấy, từng bậc từng bậc đi xuống thềm đá, trầm mặc hồi lâu, đột nhiên chợt mở miệng hỏi đến chủ đề một mực băn khoăn gần đây:
- Lệnh Nhi, ngươi phát hiện thấy không, đoạn thời gian này khí sắc thái hậu càng lúc càng tốt...
Hứa Bất Lệnh tự nhiên sớm đã phát hiện, song không dám nói nhiều về chủ đề này, thoáng trầm ngâm suy nghĩ, sau đó cười nhẹ nói:
- Lục di, đi mệt rồi?
Lục phu nhân hơi có chút nghi hoặc, quay đầu nhìn tiểu thạch đạo … hôm nay bị Ninh Ngọc Hợp giày vò một ngày, đúng là có hơi mệt chút, nhưng mới vừa đi ra dạo mấy bước, không thể cứ vậy quay về được.
Ngay khi Lục phu nhân còn đang ngập ngừng, Hứa Bất Lệnh liền đi xuống dưới một bậc đá, đưa lưng dừng ở trước mặt Lục phu nhân:
- Ta cõng Lục di.
- ?
Suy nghĩ lung tung trong đầu Lục phu nhân bị quét sạch, nhíu mày nhìn bảo bối trước mặt, nét mặt trầm xuống, đưa tay vỗ nhẹ trên lưng Hứa Bất Lệnh:
- Ta là dì ngươi! Không biết lớn nhỏ...
Hứa Bất Lệnh quay đầu, khẽ cười nói:
- Thì thế, đi mệt ta cõng ngươi, lại không phải người ngoài.
- ...
Lục phu nhân nhìn trước nhìn sau một cái, ở đây tựa hồ không có người ngoài, chẳng qua vẫn có chút do dự, rốt cuộc đời này chỉ có lúc nhỏ được người cõng qua, sau này lớn lên, lần duy nhất xuống kiệu hoa cõng vào cửa, cũng là nha hoàn làm thay ...
Trong lúc còn đang suy tư, Lục phu nhân chợt phát hiện cả người nhẹ bẫng, hai cánh tay vòng qua khuỷu chân nhấc bổng nàng lên, mất đi cân bằng, Lục phu nhân “A... một tiếng, té nhào lên lưng Hứa Bất Lệnh, tay chống bả vai, có chút bực bội nói:
- Lệnh Nhi, ngươi thả ta xuống! Thế này còn ra thể thống gì... Ta là a di ... A … đừng chạy...
Hứa Bất Lệnh ôm lấy khuỷu chân, lưng vác Lục phu nhân bước nhanh đi trên tiểu thạch đạo, còn nghiêng đầu nói:
- Cảnh sắc trên đỉnh núi không sai, chúng ta tới đó xem xem.
- Ngươi chú ý nhìn đường.
Lục phu nhân vừa gấp vừa sợ, sợ Hứa Bất Lệnh nhất thời sơ sẩy ngã xuống, bởi vì bộ pháp rất nhanh, chỉ có thể ôm lấy cổ Hứa Bất Lệnh, cả người dính sát lên tấm lưng trần rắn chắc, có phần bực tức nhíu mày nói:
- Lệnh Nhi, ngươi nghe lời, thả ta xuống... Ta giận đấy...
Hứa Bất Lệnh dọc theo thềm đá bước nhanh đi tới, nhìn hoa cỏ dập dờn trong núi, nghĩ nghĩ rồi nói:
- Lục di, đợi lúc rời Trường An, cùng theo ta tới Túc Châu, biển hoa nơi đó còn đẹp hơn cả chỗ này ...
Lục phu nhân nói nửa ngày mà không được gì, cuối cùng đành phải từ bỏ, hơi có phần co thúc ôm lấy cổ Hứa Bất Lệnh, tử tế nhẩm tính một phen:
- Còn một năm rưỡi nữa mới đi, đến lúc đó chắc chắn sẽ theo ngươi tới Túc Châu xem xem, chẳng qua... Chẳng qua nhiều nhất chỉ ở được mấy tháng, sau đó... Ai...
- Hay là cứ ở lại không đi?
- Vậy sao được! Ta là con dâu Tiêu gia, con gái Lục gia...
- Ngươi là dì ta.
- ...
Lời đến bên mồm Lục phu nhân chợt ngưng lại, ánh mắt quét qua hoa cỏ ven đường, nhấp hé môi trầm mặc nói:
- ... Lại không phải dì ruột của ngươi, hơn nữa dù có là dì ruột cũng không khả năng cả đời quản lên ngươi... Ngươi chê ta phiền, quản rộng, đến cả hồng nhan tri kỷ đều không cho ngươi tìm...
Hứa Bất Lệnh hơi có chút đành chịu, ha ha cười nói:
- Làm gì có...
Ánh mắt Lục phu nhân thoáng phần mông lung:
- Sao không có, Tùng cô nương vốn rất thân cận với ngươi, ta nói hai câu ngươi liền không để ý người ta, đi rồi cũng không thấy ngươi nhớ nhung gì...
- Nhớ chứ ...
Lời vừa ra khỏi miệng, nét mặt Hứa Bất Lệnh lập tức cứng đờ.
Quả nhiên, Lục phu nhân híp mắt lại, đưa tay vỗ lên bả vai Hứa Bất Lệnh:
- Thả dì xuống!
Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt:
- Ừm... Lục di, thế rốt cục ta nên nhớ, hay là không nên nhớ?
Lục phu nhân nhàn nhạt hừ một tiếng:
- Ngươi đã nhớ, vì sao không để ý người ta? Còn không phải cảm thấy a di quản quá rộng, sợ ta lải nhải ngươi...
Da đầu Hứa Bất Lệnh tê rần, rơi đến đường cùng, đành phải đưa tay thuận theo bắp đùi chầm chầm nhích lên.
Lục phu nhân nói vài câu liền nhận ra không thích hợp, tay đều đã đặt trên mông...
Lục phu nhân len lén ló đầu đánh giá một cái, phát giác thần tình Hứa Bất Lệnh thả nhiên không chút tà niệm, lúc này mới âm thầm thở phào một hơi, không dám để cho Hứa Bất Lệnh cõng tiếp, hơi chút uốn éo gắt:
- Ta không nói nữa, ngươi thả ta xuống, tự ta đi được rồi.
Lúc này Hứa Bất Lệnh mới buông tay thả Lục phu nhân xuống thạch đạo, đang định cùng Lục phu nhân đi lên đỉnh núi thưởng thức mỹ cảnh mặt trời lặn, nào ngờ giương mắt vừa nhìn, liền thấy được trên thạch đạo dưới chân núi Ngọc Phong Sơn, thái hậu bảo bảo mấy ngày nay mất đi liên hệ chính đang khoan thai bước tới.
…