Thế Tử Thật Hung

Chương 262: Hổ lạc đồng bằng không bằng chó

Chương Trước Chương Tiếp

Nguyệt hắc sát nhân dạ, phong cao phóng hỏa thiên.

Thời tiết cực đoan ác liệt, tất khiến phòng vệ vốn vững như thành đồng xuất hiện sơ sét, tiếng mưa gió và tầm nhìn hạn hẹp chính là thời điểm thích hợp để tiềm y dạ hành, với hoàn cảnh núi cao rừng sâu, tiếng suối chảy ầm ầm càng đề cung tiện lợi cho người muốn thừa cơ.

Trong rừng trúc phía sau Phù Dung Quan, ngàn vạn trúc xanh bị nước mưa và gió rít áp cho khom còng, hạt mưa kích đáng lá trúc phát ra tiếng vang “sàn sạt, ngay cả tiếng nha hoàn nói chuyện trong phòng xá đều không nghe rõ, chỉ có thể lấy chăn che đầu mới miễn cưỡng ngủ thiếp đi.

Sâu trong rừng trúc, cạnh vách núi.

Trong phòng xá lóe lên đèn đuốc, trong màn mưa rơi tí tách quả thực rất dễ thấy, nhưng nhìn qua lại có vẻ xa không thể chạm.

- Hô … hô …

Tiếng hô hấp nặng nhọc và tiếng bước chân giẫm đạp lên núi đá cây cối bị mưa gió che lấp, thỉnh thoảng lại có một đạo lôi điện chớp quá, từ trên không trung có vẻ nhìn thấy phía nhà trúc dưới vách núi, một bóng đen chính đang lấy tốc độ cực nhanh đi tới, vách núi không đường, chỉ có cỏ cây dây leo và quái thạch gập ghềnh, bóng đen lại như giẫm trên đất bằng, hành tẩu mà không chút trở ngại.

Ước chừng hai khắc đồng hồ sau, bóng đen từ chân núi bò đến biển trúc dưới vách núi, dùng tay chụp lấy tảng đá dừng lại thân hình, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh phía trên.

Dựa vào lôi quang, có thể thấy được đó là nam tử dáng người cường tráng, sau lưng vác một thanh Tề Mi Côn, như là viên hầu dán trên tảng đá, mặt dưới là vực sâu vạn trượng, lại cứ thế sừng sững không có nửa điểm bối rối.

- Hô … hô …

Núi không quá cao, nhưng một hơi không ngừng bò lên trên vách núi hiển nhiên không phải chuyện đơn giản.

Nam tử thoáng nghỉ ngơi một lúc, kéo vải đen nơi cổ che lên mặt, sau đó tiếp tục lung la lung lay trực tiếp nhảy lên bãi đất trống trước phòng xá.

Đạp …

Bước chân rớt đất, phát ra tiếng vang khe khẽ.

Nam tử không quá mức thận trọng, bởi vì việc hắn tiếp chỉ là giúp một tên thiếu gia nhà giàu trút giận, đi đánh một tên thiếu gia nhà giàu khác, sau đó cấp năm trăm lượng bạc, ngay cả lộ tuyến lên núi đều được tính toán sẵn từ trước, tính là mua bán tương đối giản đơn.

Nam tử liếc mắt quét nhìn chung quanh, trong rừng trúc rậm rạp không có vật sống, mưa lớn khiến cho tầm nhìn hơn trượng trước mặt đều mơ hồ, lập tức bèn gỡ xuống Tề Mi Côn sau lưng, sải bước đi về phía phòng xá sáng đèn.

Sàn sạt …

Mới vừa đi ra hai bước, tai nam tử chợt khẽ nhúc nhích, sau lưng hàn khí bức nhân, không chút do dự quét một gậy ra sau.

Keng …

Tề Mi Côn va chạm với quải trượng làm bằng gỗ, lại phát ra tiếng vang như sắt thép đụng nhau.

Lực đạo rất lớn, cường hành chấn ra một vùng hư không trong màn mưa.

Tê …

Hai tiếng kinh dị đồng thời vang lên.

Sắc mặt nam tử khẽ biến, một côn quét ra sau lưng, rõ ràng nghe được thanh âm, nhưng lúc quay đầu lại không thấy nửa điểm bóng người.

Đánh một tên công tử nhà giàu bình thường mà thôi...

Trong lòng nam tử thoáng trầm xuống, biết đã trúng kế, không chút do dự liền phóng thẳng tới sườn núi định đào tẩu.

Đáng tiếc, rừng trúc bao bọc xung quanh, dùng đầm rồng hang hổ để hình dung cũng không quá đáng.

Bá bá bá …

Gần như cùng thời điểm tiếng va chạm phát ra, từ các nơi trong rừng trúc đột ngột đi ra sáu đạo thân ảnh.

Năm tên môn khách Tiêu gia xách theo binh khí hạ xuống bên ngoài phòng xá, Ninh Ngọc Hợp một thân đạo đào đen, tay cầm bảo kiếm “Bi Thu, đứng bên sườn núi chặn đứng đường lui, hộ vệ vương phủ tới chậm, lại cũng đã đến gần.

Lão Tiêu chống quải trượng đứng trên nóc nhà, nhìn xuống nam tử cầm côn bên dưới, nhíu mày hỏi:

- Bằng hữu là ai, xưng tên ra?

Môn khách Tiêu gia chứng kiến cảnh giao thủ vừa rồi, lúc này sắc mặt ai nấy đều rất nghiêm túc, không dám có nửa điểm lơ là … người khác không biết nội tình lão Tiêu, nhưng bọn họ lại biết được ít nhiều. Một trong hai đại môn thần của Túc Vương phủ, đại nhân vật cùng thời với Chúc Trù Sơn, ngoại hiệu giang hồ là “Khôn Vân Tử, khinh công độc bộ thiên hạ, từ Túc vương Hứa Du Bảo đến thế tử Hứa Bất Lệnh, có thể trong tình huống bị phục kích ở Hoài Hà, tùy tùng toàn diệt, cõng Hứa Bất Lệnh trọng thương chạy ra từ trong tuyệt cảnh, liền đủ thấy thực lực mạnh cỡ nào.

Mà vừa rồi lão Tiêu đánh lén một côn, lại bị nam tử phát giác, chỉ riêng phần cảm giác hơn người kia, liền tuyệt không phải hảo thủ giang hồ bình thường có thể có .

Nam tử phát giác không ổn, căn bản không có ý dừng lại khách sáo, nhanh chân cuồng chạy phóng tới bên sườn núi, thấy Ninh Ngọc Hợp giơ lên mũi kiếm lăng lệ đánh tới, nhấc côn nghiêng chặt, lực đạo cương mãnh, hạt mưa chạm đến mũi côn liền bị chấn thành hơi nước.

- Dạ Xoa Côn?

Lão Tiêu và Ninh Ngọc Hợp đều là người giang hồ lịch duyệt phong phú, nhìn thấy chiêu này tròng mắt bất giác co rụt lại.

Côn là “Bách binh chi tổ, thường nói “Quyền sợ trẻ trung, côn sợ lão lạt, cầm côn bác kích tại kỹ không tại lực, người khí tức lớn tay không chém giết có được ưu thế không ít, nhưng dùng côn thì lại khác. Côn pháp về mặt chiêu thức không chú trọng so liều kình lực, mà chú trọng kỹ xảo, cương nhu đều dùng.

Dùng côn đánh người, trẻ nít ba tuổi đều biết, nhưng dùng tốt côn pháp, thường thường đều là người thế hệ trước, nam tử trước mắt này dùng “Dạ Xoa Côn, là công phu bên phía Bắc Cương, bởi vì hai nước thường niên đối đấu, người trong binh nghiệp biết không phải ít, nhưng có thể dùng đến trình độ thế này, trên giang hồ lại rất thưa thớt.

Ninh Ngọc Hợp dùng kiếm đẩy ra Tề Mi Côn, bảo kiếm bị uốn cong thành hình vòng cung, đạo bào phần phật ngửa người ra sau, lưỡi kiếm lần nữa lấy góc độ quỷ dị đâm về phía nam tử.

Keng keng keng …

Ba tiếng giòn vang qua đi.

Nam tử bị bức về lại trước phòng xá.

Lão Tiêu hơi khẽ híp mắt, nhận ra nam tử này tuy kỹ pháp siêu tuyệt, hạ bàn lại bất ổn, tựa hồ chân trái có cựu thương, dẫn đến phát lực không đều, trầm tư ngẫm nghĩ một lúc liền mở miệng nói:

- Lôi Công Côn Khấu Mãnh?

Nghe được cái tên này, sắc mặt Ninh Ngọc Hợp thoáng nghiêm túc mấy phần, cầm kiếm đứng đó, không tiếp tục áp sát tới gần.

Mấy tên môn khách Tiêu gia đã xông tới, trong mắt mang theo mấy phần kinh ngạc …. Khấu Mãnh là hiệp khách giang hồ từng lóe sáng nhất thời trước đây ít năm, sở dĩ nói lóe sáng nhất thời, không phải là vì người này võ nghệ không cao, mà là lên xuống quá nhanh. Ước chừng bảy tám năm trước, Bắc Cương đột nhiên giết ra một tên hán tử tự xưng Khấu Mãnh, xách theo một thanh Tề Mi Côn, chọn mấy nhà võ quán, từ Thái Nguyên đánh tới Thanh Châu, ra tay cương mãnh nói chuyện lại cục súc, được xưng là “Lôi Công Côn.

Giang hồ trước nay luôn là nơi “Sơn ngoại hữu sơn, mới đi ra giang hồ lại đã hành động ngông cuồng, quá nửa đều không có kết cục tốt, sau khi đến Thanh Châu, Khấu Mãnh nghe nói Bắc Cương Thương Thần Trần Trùng ở gần đấy liền chạy tới khiêu chiến.

Trần Trùng thành danh ở Bắc Cương nhiều năm, là cùng một loại người với Tư Đồ Nhạc Tẫn, đứng đầu giang hồ phương bắc, không phải đám giáo đầu võ quán kia có thể so. Khi ấy Khấu Mãnh có vẻ còn rất ngây thơ, căn bản không hiểu người giang hồ tìm trưởng bối nhận chiêu luận bàn phải đưa bái thiếp bái sơn đầu, cứ thế trực tiếp vác côn lên cửa.

Đương thời hai người đánh một trận, khiến người ngoài ý chính là Khấu Mãnh không hề bị đánh chết, ngược lại còn so đọ hơn mười chiêu với Trần Trùng, mặc dù sau cùng lạc bại, còn bị đánh gãy một chân, nhưng thân thủ tuyệt đối là tiêu chuẩn nhất lưu giang hồ.

Từ đó về sau, Khấu Mãnh liền mai danh ẩn tích, có người nói là nản lòng thoái chí quy ẩn giang hồ, có người nói là biết sỉ sau dũng về nhà luyện công chuẩn bị rửa sạch nhục nhã, hiện tại người còn nhớ được cái tên này đã là số ít.

Lão Tiêu thường niên trà trộn câu lan tửu quán, đối với sự tích Khấu Mãnh rất là quen thuộc, bằng không chắc cũng đã không nhận ra.

Trong đêm mưa, Khấu Mãnh tay cầm Tề Mi Côn, sớm đã không còn là tên khù khờ năm đó, biết tình thế không ổn liền nảy sinh thoái ý, cầm côn lần nữa phóng tới vách núi, ý đồ phá thế ngăn trở của Ninh Ngọc Hợp.

Lão Tiêu chỉ nghe nói qua về Khấu Mãnh chứ không có liên quan gì khác, dám tới nơi Túc Vương thế tử tẩm cư mưu đồ làm loạn, đủ chết một trăm lần, hơn nữa dám làm ra loại chuyện này đều là ôm theo tử chí, cũng không hỏi ra được gì. Lập tức bèn giơ tay quát:

- Giết.

Năm tên môn khách Hoài Nam Tiêu thị tức tốc xách lấy binh khí xông tới, Ninh Ngọc Hợp cũng cùng lúc động thủ.

Hai mắt Khấu Mãnh hiện ra mấy phần phẫn nộ, bằng vào thân thủ dọa người của đám hộ vệ này, liền biết tất đã xâm nhập vào nơi không nên xâm nhập, dù bó tay đầu hàng cũng là chết, trừ trốn ra thì không còn cách nào khác.

- A...

Trong màn mưa, một tiếng bạo quát vang lên.

Tề Mi Côn trong tay Khấu Mãnh khí thế doạ người, cường hành bức lui đám đông xung quanh, tưởng muốn thoát đi, lại bị Ninh Ngọc Hợp gắt gao ngăn cản.

Ninh Ngọc Hợp có thể lấy một chọi bốn ở Sùng Nhân Phường mà không rơi xuống hạ phong, nếu không phải trúng độc châm, đánh gục Trương Tường cũng không phải là điều không thể, nàng đánh không lại Hứa Bất Lệnh, nhưng không đồng nghĩa ngay cả một tên giang hồ hiệp khách thoái ẩn nhiều năm đều đánh không lại.

Keng keng keng …

Chỉ qua ba kiếm, trường kiếm trong tay Ninh Ngọc Hợp đã chọc ra một lỗ thủng trên vai trái Khấu Mãnh.

Năm tên môn khách Tiêu gia và vô số hộ vệ chen chúc lao đến, thoáng chốc đã vây bãi đất trống phía trước phòng xá chật như nêm cối, tiếng kêu giết tứ khởi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️