Thế Tử Thật Hung

Chương 258: Quá tam ba bận

Chương Trước Chương Tiếp

Sấm chớp rền vang, trong khách sảnh đèn đuốc sáng choang, lại yên tĩnh không một tiếng động.

Hơn hai mươi đạo ánh mắt khóa chặt trên thân nam tử đội mũ rộng vành nơi lối vào, nước mưa thuận theo áo tơi nón mũ và mũi kiếm trượt xuống, nhỏ lên sàn nhà bằng phẳng.

Cạch cạch …

Cảnh tượng này, đối với người giang hồ mà nói thì thực sự quá mức quen thuộc.

Nguyệt hắc phong cao, mưa to như trút, che mặt khăn đen, rút kiếm đến nhà.

Đây là muốn giết người!

Trương Tường dựa lưng trên ghế, nâng chén trà lên, ánh mắt quét qua nguyên một đám giang hồ danh túc tại trường, trong lòng thực sự có chút khó tin.

Thiên tử Thiết Ưng Liệp Lộc, người giang hồ không dám tìm thiên tử báo thù, tìm đến kẻ đứng ngoài sáng là hắn để báo thù lại nhiều vô số kể. Nhưng đa phần toàn là ám sát hoặc đơn đấu, chứ quang minh chính đại chạy tới ổ sói thế này thì còn là khai thiên tích địa mới thấy lần đầu.

Chẳng lẽ đầu óc đứa này bị lừa đá?

Ngay khi chúng nhân còn đang mờ mịt, Trương Tường thân làm chủ nhà đã mở miệng trước:

- Các hạ có phải đi nhầm cửa rồi không?

- Phốc …

Trong khách sảnh bất thần vang lên mấy tiếng cười, cảm thấy Trương Tường nói không phải không có lý.

Khách giang hồ tùy tiện tới cửa này, nếu không phải đi nhầm, không lẽ là chạy tới phá quán?

Trước mắt bao người, Hứa Bất Lệnh xách theo trường kiếm, bước ra trước một bước.

Không khí trong phòng đột nhiên ngưng lại.

Hơn mười người tại trường đều giận tái mặt, mang binh khí thì sờ lên binh khí, không mang binh khí thì nắm chặt song quyền.

Trương Tường híp mắt lại, bưng chén trà không đứng dậy, trầm giọng nói:

- Nhãi ranh ở đâu chui ra, xưng tên đi.

Sàn sạt …

Bước chân không ngừng, đi tới chính giữa khách sảnh.

Hứa Bất Lệnh cởi bỏ áo tơi, lộ ra trường bào màu đen, ném áo tơi qua một bên, mũ rộng vành khẽ nâng lên, nhìn về phía Trương Tường:

- Có chuyện muốn tìm ngươi, những người khác cút đi.

Tiếng nói khàn khàn trầm thấp, ngữ khí lại hơi có chút chói tai.

- A …

Trần Đạo Bình và đám người Tư Đồ Nhạc Minh hành tẩu giang hồ nhiều năm vậy rồi, nhưng đây còn là lần đầu tiên thấy có khách giang hồ cuồng đến thế này. Chẳng lẽ đứa này mới đi ra từ thâm sơn cùng cốc, lần đầu tiên tới Trường An?

Đường Cửu là vãn bối, tại trường có nhiều tiền bối giang hồ như vậy, tự nhiên muốn biểu hiện chút, lập tức đứng dậy phẫn nộ quát:

- Ngươi...

Táp …

Lời vừa ra khỏi miệng, một xu tiền đồng bắn ra, nhắm thẳng đến trán Đường Cửu.

Lưu Vân Lâm ở bên cạnh chợt biến sắc, giơ tay lăng không trảo tới.

Lại không bắt được.

Chỉ nghe “Bành, một tiếng trầm vang, Đường Cửu vừa mới phun ra một tiếng liền trực tiếp ngã ngữa ra sau, nằm chổng vó trên đất.

Tê …

Trong khách sảnh truyền ra mấy tiếng kinh hô.

Nắm tay Lưu Vân Lâm siết chặt, vừa định vươn đi ra lại yên ắng thu về.

Sắc mặt chúng nhân bất giác hiện vẻ ngưng trọng, vẻ khinh miệt vừa rồi tiêu tán sạch, thay vào đó là thần thái khẩn trương căng thẳng.

Đường Cửu tuy là vãn bối, nhưng trong thế hệ trẻ ở Trường An Thành cũng tính là nhân tài kiệt xuất hiếm có. Lần trước gặp phải Tả Dạ Tử, chủ quan chưa rút kiếm nên mới bại, lần này lại đến cả lời đều chưa nói xong thì đã nằm xuống, đủ thấy võ nghệ của tên khách áo tơi này còn vượt trên cả Tả Dạ Tử.

Người giang hồ trước nay đều dùng quyền đầu nói chuyện, sau khi chứng kiến thân thủ của Hứa Bất Lệnh, Trương Tường đặt chén trà xuống, ánh mắt thoáng ngưng trọng, cất tiếng hỏi:

- Tới trả thù?

Hứa Bất Lệnh không đáp lời Trương Tường mà đảo mắt nhìn sang tân khách xung quanh:

- Chút việc riêng, không thấy máu. Cho các ngươi cơ hội cuối cùng, cút đi.

- Ngươi …

Người giang hồ đều coi trọng thể diện, huống hồ đang ngồi tại trường còn là môn khách triều đình, ai không phải nhân vật có đầu có mặt trên giang hồ, há có thể cứ vậy thành thật nghe lời cút ra ngoài.

Chúng nhân ngồi đây, bối phận giang hồ Tư Đồ gia là cao nhất, tính tình cũng nóng nảy nhất, dù chuyện này có lẽ không liên quan gì tới Tư Đồ Nhạc Minh, nhưng bị người miệt thị xem như cá tạp, há có lý nào lại khoanh tay đứng nhìn, lập tức vỗ lên tay vịn đứng bật dậy:

- Chuột nhắt giấu đầu che mặt, đến cả giọng nói đều che che lấp lấp, cũng dám càn rỡ trước mặt ta đây, có giỏi thì xưng tên ra, gia gia ta dạy ngươi thế nào là trưởng ấu tôn ti.

Hứa Bất Lệnh khẽ thở dài, cắm kiếm xuống đất, tay không tấc sắt, giơ tay ra … ngoắc ngoắc.

- Tiểu tử, được lắm!

Tư Đồ Nhạc Minh thấy vậy càng thêm tức điên, bất thần lao lên, ghế bành trượt ra sau, đụng lên cột trụ vỡ tan tành, thân hình cường tráng bước nhanh tới, chớp mắt đã đạp ra năm bước.

Chúng nhân tại trường đều xuất thân giang hồ, rất xem trọng quy củ, người tới quăng kiếm đi, chỉ dùng mỗi quyền cước, bọn hắn há có thể thừa cơ cùng lúc lao lên, lập tức đều lui ra sau mấy bước, nhường ra sân bãi, mắt lạnh bàng quan.

Sạt sạt sạt …

Bước nhanh như sấm, kình phong đột khởi.

Tư Đồ Nhạc Minh là em ruột Đao Khôi, mặc dù võ nghệ không xuất thần nhập hóa được như Tư Đồ lão nhi, nhưng có thể đảm nhiệm cận vệ cho thiên tử, thân thủ tự nhiên không kém Trương Tường là mấy, dù trong tay không đao chỉ dùng quyền cước, để uẩn lại vẫn còn đó, há có thể là loại xoàng xĩnh.

Khách sảnh tuy lớn, cự ly mấy bước lại chớp mắt liền tới.

Tay áo Tư Đồ Nhạc Minh phồng lên, trọng quyền mang theo tiếng xé gió vụt ra, dùng chính là chiêu thức cương mãnh nhất trong Bát Cực Quyền, “Đăng Sơn Tham Mã.

Cái tên Bát Cực Quyền bắt nguồn từ “Thiên địa chi gian, cửu châu Bát Cực, ý tại “Phát kình có thể vươn ra bốn phương tám hướng, thuộc loại quyền pháp cận chiến, phát lực ở gót chân, tụ lực ở thắt lưng, xung lực ở đầu ngón tay, sức bạo phát cực lớn, có uy thế “Hoảng bàng chàng thiên đảo, đọa cước chấn cửu châu, cùng với Võ Đang Thái Cực được xưng là “Văn có Thái Cực an thiên hạ, Võ có Bát Cực định Càn Khôn.

Mặc dù Tư Đồ Nhạc Minh không phải xuất thân học quyền, nhưng Bát Cực Quyền cực kỳ tương cận Cửu Hoàn Đao của Tư Đồ gia, một chiêu “Đăng Sơn Tham Mã này xuất ra thế như chấn sơn đoạn hải, quyền đầu cuốn theo tiếng bạo vang kinh người.

Bành …

Có thể làm khách trong nhà Trương Tường tự nhiên đều là võ lâm danh túc, ánh mắt đều không kém, chứng kiến chiêu này liền ngấm ngầm gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ kính nể.

Chỉ là chúng nhân còn chưa kịp hân thưởng phong thái vung quyền của Tư Đồ Nhạc Minh, cảnh tượng diễn ra trước mắt lại khiến ai nấy đều chấn kinh không thôi.

Chỉ thấy khách áo tơi đứng đó, ngay khi trọng quyền đánh tới, hai chân đột nhiên giậm mạnh xuống đất, bước chân một trước một sau, quyền phải thu lại bên hông, tiếp đó liền là “Bành … một xung quyền cứ thế nện ra.

Chiêu mở đầu của Bát Cực Quyền!

Cũng là “Đăng Sơn Tham Mã!

Bành …

Cả đám còn chưa kịp cả kinh, song quyền đã đụng nhau.

Nhìn thấy đối phương ra chiêu, trong mắt Tư Đồ Nhạc Minh rõ ràng lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng lấy cứng đối cứng, Tư Đồ gia ngay cả Lục Hợp Thương đều không sợ, lúc này tự nhiên không có nửa điểm ý tứ tránh né, quyền đầu hai bên cứ thế xung tới đụng thẳng vào nhau.

Két …

Tiếng xương ngón tay giòn vang nứt gãy có thể nghe được rõ ràng.

Nét mặt Tư Đồ Nhạc Minh đột nhiên đỏ lên, cánh tay gần như vặn vẹo, cả người như đụng phải tường sắt, cường hành bắn ngược trở về, “Sạt sạt sạt …, liên tục đảo lui ba bước mới miễn cưỡng trụ vững thân hình.

Trong khi đó, thân hình khách áo tơi kia lại như thương tùng, không rung lắc dù chỉ một tia.

- Tê …

Toàn trường chết lặng, chúng cao thủ trong khách sảnh đều lộ vẻ kinh hãi, ngay cả Trương Tường vốn bất động như núi đều bất giác xiết chặt nắm tay, mấy tên vãn bối càng là bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, trong mắt hiện rõ mấy chữ:

Đây còn là người nữa ư?

Hứa Bất Lệnh không thừa thế lao lên đánh giết Tư Đồ Nhạc Minh, hời hợt thu quyền, bình thản nói:

- Múa rìu qua mắt thợ.

- Ngươi …

Lúc này Tư Đồ Nhạc Minh mới vừa trụ vững thân hình, nghe vậy không khỏi đỏ mặt lên, tay phải tím đen, lại không nửa điểm ngập ngừng lần nữa vọt tới, quyền trái đánh tới mặt Hứa Bất Lệnh.

Ánh mắt chúng nhân ngưng lại, theo lý mà nói, thắng bại đã phân không nên tiếp tục ra tay, định giơ tay muốn ngăn, lại đã không kịp nữa rồi.

Hứa Bất Lệnh khẽ nhíu mày, mũi giày điểm nhẹ mặt đất, xoay người, đùi phải vung ra như roi thép, một chiêu Kiến Long Bài Vĩ (rồng quẫy đuôi) phát sau mà tới trước, quét lên vai phải Tư Đồ Nhạc Minh.

Bành …

Đối mặt cự lực, Tư Đồ Nhạc Minh thấy thế không ổn vội giơ hai tay lên đón đỡ, nhưng không ngờ cự lực truyền đến, cả người trực tiếp bị chấn văng, đụng lên cửa sổ bên trái khách sảnh.

Soạt …

Cửa sổ bằng gỗ chạm khắc tinh xảo vỡ tan, hiện ra một lỗ to tướng.

Tư Đồ Nhạc Minh bị nện ra phòng khách, không còn thấy động tĩnh, hiển nhiên đã bất tỉnh.

Phòng khách an tĩnh, tất cả mọi người đều lui ra mấy bước, ánh mắt chất đầy giới bị và ngạc nhiên.

Hứa Bất Lệnh rút ra trường kiếm cắm trên đất, đảo mắt nhìn đám đông như lâm đại địch, lạnh lùng nói:

- Quá tam ba bận, còn không cút, đừng trách ta giết người.

- ...

Đám người Trần Đạo Bình nuốt ngụm nước bọt, hiển nhiên đã có chút do dự.

Cửu Tiết nương nương nhìn Trương Tường một cái, nghĩ nghĩ rồi nói:

- Dưới chân thiên tử, tập sát chủ quan Tập Trinh Ty, tội ngang mưu phản, chúng ta ăn bổng lộc triều đình, không lý nào lại khoanh tay đứng nhìn. Các hạ tuân thủ quy củ giang hồ, cho nên chúng ta mới kính ngươi một phần, còn mong biết khó mà lui, bằng không, chỉ có thể đắc tội.

Mũi kiếm trong tay Hứa Bất Lệnh chỉ xéo mặt đất, nghiêng đầu khinh miệt nói:

- Chỉ bằng mấy người các ngươi?

….

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️