Thế Tử Thật Hung

Chương 252: Tìm y hỏi dược (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Người Trường An Thành không phải ai cũng quần áo gọn gàng, bách tính tầng đáy ăn không đủ no tự nhiên vẫn chiếm phần lớn, loại người như hán tử và lão thái thái không phải hiếm, chỉ thoáng dẫn lên ánh mắt hiếu kỳ của một ít phu nhân tiểu thư.

Hán tử xoa xoa mồ hôi trán, nhìn quanh phố dài mênh mông vô bờ mấy lần, không thấy được y quán mà cô nương kia nhắc đến.

- Đây chính là kinh thành ... Trước kia chỉ nghe người nói qua...

Tiếng nói khàn khàn vang lên sau lưng.

Hán tử không tiện quay đầu, liền ha ha cười nói:

- Đúng vậy, đợi mẹ khỏi bệnh rồi, hai chúng ta đi dạo kinh thành một phen...

Sau lưng không thấy đáp lại.

Hán tử thở dốc mấy hơi, vác theo ghế trúc chuyển vài vòng trên phố, lại hỏi mấy người đi đường, cuối cùng tìm được “Hồi Xuân Đường trong một con hẻm nhỏ.

Quanh hẻm toàn là dân trạch, ở chính giữa có một đại trạch, trên cửa chính sơn son thiếp vàng treo bài biển “Hành y tế thế. Mấy tên học đồ đứng ở lối vào trông giữ, ngoài cửa phủ đệ dừng không ít xa giá xa hoa, người bước xuống trên xe đều đeo vàng mang ngọc, một số còn khoác quan bào, được học đồ khách khí nghênh đón. Cửa phủ đệ đặt một chiếc bàn, hai lang trang tuổi tác trung niên ngồi sau bàn, thăm khám cho dân chúng tầm thường đến cầu y.

Hán tử vác theo giỏ trúc tới gần, còn chưa đến cửa phủ, một tên học đồ y quán liền đã đi tới, quét mắt đánh giá trên dưới một phen:

- Nơi này là tư trạch, tìm lang trung thì đến đường phố trước mặt, đều là đại phu đi ra từ Hồi Xuân Đường cả...

Hán tử cười lên thật thà, xoa xoa mồ hôi trán, nghiêng đầu nhìn về phía cửa chính phủ đệ sau lưng học đồ:

- Mẹ ta bị bệnh, tới rất nhiều nơi nhưng đều trị không khỏi, liền đến kinh thành xem xem. Hôm qua nghe người nói Hồi Xuân Đường Triệu lão tiên sinh y thuật cao minh, cho nên tới xem thế nào …

Học đồ khẽ nhíu mày, đi đến sau lưng hán tử, đánh giá lão thái thái ngồi trên ghế trúc một lúc, lại đưa tay nắm lấy cổ tay lão thái thái bắt mạch, thoáng trầm mặc, lát sau liền lắc đầu:

- Tiên sinh nhà ta tuổi tác đã cao, một ngày không tiếp được bao nhiêu bệnh nhân, ngươi nhìn sang bên kia, Lại bộ viên ngoại lang Vương đại nhân đều phải chờ, đấy chính là quan lão gia tòng lục phẩm. Hay là ngươi tới Tế Thế Đường sát vách xem sao? Nơi đó thanh nhàn ...

Hán tử xoay người, khách khí cười cười nói:

- Nơi khác trị không khỏi, nghe nói Triệu lão tiên sinh thuốc đến bệnh trừ nên mới đến thử xem, hay là ngài tạo điều kiện, thông báo với lão tiên sinh một tiếng, ta chờ ở đây là được, tới từ Thái Nguyên, đi vài ngàn dặm đường rồi, chờ thêm một chút cũng không sao...

- Thái Nguyên...

Học đồ y quán nhíu mày, đánh giá hán tử vài lần, có vẻ không giống như nói láo. Nhưng bệnh này của lão thái thái quả thực rất vướng tay, cho vào chữa không khỏi liền tổn hại thanh danh, chữa khỏi thì cũng tất phải hao phí vô số tinh lực...

Học đồ ngập ngừng khoảnh khắc, cuối cùng mở miệng nói:

- Bệnh này của lệnh đường không dễ trị, tiên sinh nhà ta nguyện ý xem bệnh, nhưng tiền dược liệu cũng không phải con số nhỏ, hơn nữa chưa hẳn có thể chữa khỏi... Ngươi...

Lời sau đó không nói đi ra, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng. Hán tử này ăn vận đâu giống người có thể lấy ra được dù chỉ một thỏi bạc.

Hán tử nghe thấy “Không dễ trị chứ không phải “Trị không được, sắc mặt hơi có vẻ kích động, vội vàng gật đầu nói:

- Tiểu tiên sinh yên tâm, ta có sức vóc, tiền bạc chắc chắn sẽ không đưa thiếu một xu...

Học đồ giơ tay ra vẻ trầm ngâm, cuối cùng vẫn thở dài:

- Ta phải nói thẳng với ngươi. Tiên sinh nhà ta không phải thần tiên, chữa bệnh quan trọng nhất là dựa vào thuốc, quan lão gia triều đình tới xem bệnh, chúng ta chỉ làm nhân tình thu mấy đồng tiền thuốc cũng phải mấy lượng mấy chục lượng trở lên. Y quán không phải thiện đường, không thể thật hành y tế thế tự móc tiền túi cứu người, tiên sinh nhà ta không có được tài lực như vậy. Bệnh này của lệnh đường một khi bắt tay chữa trị, chỉ riêng dược liệu cần dùng đã phải lấy trăm lượng để tính, hơn nữa có chút dược liệu còn rất khó tìm, đoán chừng ngươi cũng không có cửa lối, còn phải cần tiên sinh nhà ta đi Thái Y Viện tìm đồng liêu nhờ giúp... Cái giá nhân tình này đắt lắm ...

Trong lúc học đồ nói chuyện, lão thái thái trên ghế trúc tựa hồ nghe thấy được, hàm hàm hồ hồ nói:

- Hay là thôi đi, ngươi cõng ta đi dạo quanh một chuyến được rồi, đời này còn chưa đi xa như vậy...

Học đồ nghe vậy liền ngưng lời, hơ há miệng, cuối cùng lại chỉ khẽ thở dài một tiếng … người có sinh lão bệnh tử, mạng chính là mạng, vương hầu mạng lớn là do tổ tiên tích phúc khí, có bản lĩnh để trị bệnh. Chứ bách tính khổ hàn, gặp bệnh nặng không được trị, tất kéo đổ người một nhà, chữa khỏi nhưng không làm được lao lực cũng thành vướng víu, không bằng sớm chút xuống mồ đỡ gây thêm vất vả cho con cháu. Chẳng qua lời này, thân làm đại phu chắc chắn không thể nói ra.

Hán tử nghe thấy lời này của lão thái thái, nghiêng đầu ha ha cười nói:

- Nương, ngươi yên tâm, có thể trị là được.

- Đừng ra ngoài đánh nhau, đánh không được...

- Biết rồi...

Hán tử ngước mắt nhìn học đồ, hòa khí nói:

- Tiểu tiên sinh yên tâm, hai ngày nữa ta mang tiền xem bệnh tới, còn mong ngài hỗ trợ thông báo một tiếng.

Học đồ khẽ gật đầu, đánh giá hán tử vài lần, không tiếp tục nhiều lời.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)