Ánh mắt câu lan thị tỉnh Trường An Thành đều tập trung lên thân Chúc Lục vừa mới hoành không xuất thế, Thanh Khôi đi ra từ tháng trước, đến nay cũng đã bắt đầu giảm nhiệt.
Chẳng qua chuyện giang hồ có lớn đến mấy, đối với vương hầu khanh tướng mà nói thì chỉ là việc nhỏ.
Bóng đêm yên ắng buông xuống, rừng hoa đào Quốc Tử Giám dần héo tàn, cánh hoa rơi giữa đình viện, lại bị gió đêm dần dần thổi chất đống dưới chân tường viện.
Tống Ngọc ngồi một mình trong trà xá, ấm trà đổi thành bầu rượu, nghiêng đầu nhìn lên bầu trời, nét mặt thoáng hiện vẻ u ám.
Kẽo kẹt …
Cửa viện đẩy ra, Lưu Vân Lâm cải giang ăn vận, gánh giỏ trúc tiến vào trong viện, đặt hai giỏ giấy Tuyên bên ngoài trà xá, tiến đến cung kính hành lễ nói:
- Vương gia, sự tình hình như có chuyển cơ. Ngày hôm nay tai mắt ở Phù Dung Quan nhìn thấy Hứa Bất Lệnh đi ra từ hậu sơn, tuy chống quải trượng, nhưng khí sắc, thần thái đều tương đối không sai, thương thế hẳn đã khôi phục ít nhiều...
Tống Ngọc đặt bầu rượu xuống, lắc đầu khẽ cười nói:
- Bất Lệnh vốn là hạng người được thiên đạo xem trọng, há dễ dàng trở thành phế nhân vậy được... Khôi phục liền tốt, bố cục bấy lâu rốt cục không đến nỗi thành công dã tràng.
Lưu Vân Lâm nhíu mày trầm tư một lát rồi nói:
- Theo như lời ngự ý, Tỏa Long Cổ đã độc phát, mặc dù không nhập tim phổi, nhưng muốn đứng lên đều khó... Hứa Bất Lệnh lại có thể khôi phục đi lại trong hơn hai mười ngày ngắn ngủi, thể phách thực sự quá mạnh chút...
Tống Ngọc nhíu mày trầm tư khoảnh khắc:
- Chỉ riêng thân thể khôi phục thì vô dụng, không biết võ nghệ khôi phục được bao nhiêu... Nghĩ cách thử thăm dò sâu cạn xem sao.
- Vâng! .
Lưu Vân Lâm suy nghĩ một lúc liền hỏi tiếp:
- Dù võ nghệ khôi phục chút, song cũng không khả năng lợi hại được như khi ở Thái Cực Điện trước đây, thương cân động cốt không có nửa năm tu dưỡng làm sao khỏi được, vẫn là tiếp tục làm theo kế hoạch vương gia mưu đồ?
Tống Ngọc cầm bầu rượu lên khẽ nhấp một ngụm, nghĩ nghĩ rồi nói:
- Ngày rộng tháng dài, tất sinh bất trắc... Cho hắn chút thời gian khôi phục, trước chuẩn bị kỹ càng, sau khi xác định khôi phục liền lập tức động thủ.
Lưu Vân Lâm khẽ gật đầu, không nói gì thêm, yên ắng lui ra...
------
Cùng dưới trăng tròn, ở Ngọc Phong Sơn cách đó mười dặm, trong tránh nóng sơn trang sáng lên đèn cung đình, nha hoàn hộ vệ phái tới từ Trường An Thành đi lại trong đó, mặc dù có rất nhiều người hầu hạ thái hậu ăn uống sinh hoạt thường ngày, nhưng đặt ở trong tránh nóng sơn trang rộng lớn thì vẫn có vẻ hơi có chút bóng người thưa thớt.
Trên mặt hồ hiện rõ đảo ảnh của vầng trăng, mấy đóa hoa sen nở rộ dưới ban công, cửa số ven hồ lóe lên ánh đèn đuốc, nửa mở, lộ ra một gương mặt nữ tử xinh đẹp, trâm vàng lấp lánh mấy điểm quang mang dưới đèn đuốc và ánh trăng mờ nhạt.
Trong phòng ngủ bên hồ, bình phong, nhuyễn sạp, bàn cờ, cầm đài … mọi thứ đều có đầy, đặt ở trong đó lại không có vẻ gì chất chội, ngược lại còn rất chỉnh tề tao nhã.
Thái hậu khoác một bộ váy đỏ, bởi vì vừa mới tắm rửa qua, vạt áo nửa mở chứ không khép lại, lộ ra hà hoa tàng lý ở bên trong. Gương mặt ngấn nước, lông mi mảnh dài tùy theo cái chớp mắt khe khẽ rung động lên, lẩm bẩm một tiếng:
- Thứ này, thật cổ quái...
Tên bàn án sát tường, một tấm giấy Tuyên được chặn giấy đè lên, trên đó vẽ thứ gì đó giống hình quả trứng mở ra, khá là giống với bản vẽ kiến trúc, dụng cụ ở cái thế giới này, nhưng tạo hình lại vô cùng cổ quái, bên trong có bánh răng, dây cót …. thoạt nhìn tương đối phức tạp.
Bên cạnh giấy Tuyệt đặt cái dũa, kim, sợi thép, cùng với vỏ trứng bằng vàng ròng và bánh răng do thợ châu bảo trong cung làm ra. Cạnh trụ đèn còn đặt một hình nộm bằng gỗ, mứt quả giơ lên trên tay sớm đã ăn xong, giờ đổi thành khuyên tai, vòng tay và các loại vật kiện treo ở trên đó, nhìn qua khá là hoạt kê.
Thái hậu cầm chiếc dũa nhỏ chăm chú mài giũa bánh răng bằng vàng ròng trong tay, thỉnh thoảng lại nhìn bản vẽ một cái, sau đó tiếp tục bận rộn.
Hoài Nam Tiêu thị xưa nay nổi danh sở học hỗn tạp, Nho, Mặc, Đạo, Pháp …. vân vân đều có đọc lướt qua, nghiên cứu đối với các loại vật kiện tinh xảo lại càng nổi bật, danh lâu, bánh xe nước, cầu nối trong địa vực Trung Nguyên, thậm chí là chế tạo nỏ bát ngưu, xe công thành, áo giáp … vân vân, không ít đều xuất từ tay tiên tổ Tiêu gia.
Thái hậu là đích nữ Tiêu gia, trước kia ở trong nhà thường xuyên tiếp xúc với những thứ vật kiện tinh xảo này, đến trong cung ngày ngày nhàn nhã không có chuyện gì để làm, bèn dồn hết thảy tâm tư đặt lên đây, qua mười năm khoan nói cái khác, riêng tay nghề đã hoàn toàn đủ sức làm thợ châu bảo.
Bản vẽ Hứa Bất Lệnh làm ra chỉ là ý tưởng đại khái, chi tiết trong đó còn là thái hậu tham mưu ra chủ ý, ý tứ chủ đạo chính là: Trong trứng rỗng có dây cót, nối liền với bánh răng, dây cót tụ lực kéo theo bánh răng chuyển động, bởi vì trọng tâm bất ổn, trứng liền sẽ nhảy lên, nguyên lý không khác chế độ rung của điện thoại di động hiện đại là mấy.
Đêm dài đằng đẵng, thái hậu có lẽ là bởi suy nghĩ quá lâu, tròng mắt hơi mỏi, bèn duỗi lưng một cái, nghiêng đầu nhìn ra đèn đuốc trên núi nơi xa.
Tính tính thời gian, ngày mai hẳn có thể đi Phù Dung Quan ...
Động tác duỗi người của thái hậu chợt cứng lại, chân bất giác mềm nhũn, không khỏi có chút sợ sệt.
Không phải sợ Hứa Bất Lệnh, mà là buổi tối hôm kia Hứa Bất Lệnh... cứ như trâu cày vậy ...
Thái hậu chỉ vừa nghĩ đến đó thôi liền cảm thấy cả người khô nóng, mặc dù là vì giải độc cho Hứa Bất Lệnh, giải độc xong liền tự sát tạ tội, cửa ải tâm lý trong lòng có thể miễn cưỡng đè xuống. Nhưng nói thế nào nàng cũng là nữ tử, lại không có võ nghệ, thân thể không tập võ từ nhỏ làm sao chịu được giày vò như thế. Bị Hứa Bất Lệnh không nặng không nhẹ khinh bạc một phen, tự nhiên khó mà chịu nổi, mỗi lần từ Phù Dung Quan đi về đều phải nằm nguyên một ngày mới hoãn lại được, đi đường đều xiên xẹo như đi trên mây, khiến Xảo Nga còn lầm tưởng nàng ngã bệnh...
- Nghiệt chướng này...
Trong mắt thái hậu hiện ra mấy phần tức tối và bất mãn, nàng cứ luôn cảm thấy Hứa Bất Lệnh không chỉ đơn thuần là vì giải độc, mà còn đang lạm dụng thiện ý của nàng để phát tiết thứ gì đó khó mà nói được ra miệng. Nhưng trong loại chuyện này nàng vốn nằm ở thế yếu, lại không thể đá Hứa Bất Lệnh xuống được...
Bực bội một lát, thái hậu vơ lấy thẻ gỗ lim đặt trên bàn bên cạnh hình nộm, nhìn xuống mười ba hàng “chính chính hạ … trên đó, sắc mặt lộ ra mấy phần buồn rầu.
Lâu vậy mới mười ba lần, đến lúc nào mới đủ một trăm lần đây...
Nhưng chỉ riêng mười ba lần chịu tội này đã khiến nàng có chút ăn không tiêu, lại không thể thúc Hứa Bất Lệnh nhanh chút...
Tâm phiền ý loạn một lúc, thái hậu thở dài, khoanh tay trước ngực đi tới đi lui trong phòng, sắc mặt một mực nghiêm túc đoan chính trước sau như một, xem như đây là chính sự chăm sóc người bệnh, trong đầu lại luôn nhịn không được nghĩ đến ngày mai phải lên núi.
Đến lúc đó, sợ là lại phải gặp tội, nghiệt chướng kia...
…
Ánh trăng sâu kín chiếu vào trong sơn trang.
Hứa Bất Lệnh vô thanh vô tức nhảy qua tường che tránh nóng sơn trang, không kinh động đến hộ vệ tiềm phục ở các nơi, khoái tốc di chuyển về hướng phòng ngủ ven hồ của thái hậu.
Mới đầu mục đích tiếp cận thái hậu đúng là để giải độc, nhưng Hứa Bất Lệnh không phải kẻ vô tình trong lòng tràn đầy công lợi, trước mắt sau khi đã khôi phục hai ba thành, tình thế không còn khẩn cấp như trước, chủ yếu vẫn là muốn bồi dưỡng cảm tình với thái hậu.
Tối nay tới đây, hắn đặc ý mặc vào trường bào đen viền vàng do Lục di vừa mới tự tay may cho, tóc búi lại, lấy ngọc trâm cài lên, ăn vận đơn giản sạch sẽ, còn từ tập thị dưới núi mua ít mứt quả, chuẩn bị khá là đầy đủ.
Xuyên qua hành lang ven hồ, dần dần đi tới bên ngoài gian phòng đang sáng đèn.
Hứa Bất Lệnh nghiêng tai lắng nghe, hiện tại võ nghệ đã khôi phục ba thành, thính lực tự nhiên cũng theo đó khôi phục, sau khi xác định trong phòng chỉ có một tiếng hít thở liền tức tốc nhảy vào qua khung cửa sổ hé mở.
Xuân tháng ba, trong phòng tương đối lạnh, ánh đen leo lét trên bàn, trước bàn lại không thấy bóng người.
Hứa Bất Lệnh nhẹ bước đi qua gian ngoài, quét mắt nhìn qua, đồ trên bàn còn chưa thu dọn, hẳn là vừa mới giày vò được một nửa. Sợ hủy đi tâm huyết của thái hậu, Hứa Bất Lệnh không chạm tới vỏ trứng vàng trên bàn, chỉ đánh giá một phen, khẽ gật đầu mãn ý. Lát sau mới xoay người thuận theo tiếng hít thở đi đến cạnh nhuyễn sạp, ló đầu liếc nhìn, lông mày chợt khẽ nhíu lại.
Trên nhuyễn sạp bên cạnh trà án, một người đang nằm nghiêng, váy nửa hở, lộ ra hà hoa tàng lý bên trong, hai con cá chép khe khẽ rung động. Một tay nhét vào dưới hà hoa tàng lý, một tay khác càng không quy củ, hai bàn chân quấn lại với nhau, cả người như sâu róm quẹt tới quẹt lui trên nhuyễn sạp.
- A ...
Tiếng rên khe khẽ, dịu nhẹ ngọt ngào.
Trên gương mặt ửng đỏ lấm tấm chút mồ hôi, bởi vì trời sinh ra khá nhiều mồ hôi, trên người óng ánh quang trạch, dưới ánh đèn mờ nhạt nhìn có vẻ càng thêm phần mê người.
…