Thế Tử Thật Hung

Chương 248: Chúc lục

Chương Trước Chương Tiếp

- Ắt xì …

Phù Dung Quan, giữa rừng trúc, Hứa Bất Lệnh tay cầm cành trúc luyện tập võ nghệ, bỗng chợt hắt hơi một tiếng, cảm thấy sau lưng đột nhiên hơi lạnh.

Trong biển trúc, Ninh Ngọc Hợp khoác đạo bào máu đen, ngồi lên tảng đá gần đó, bên cạnh đặt một khay trà nhỏ. Tư thế ngồi không quá nghiêm chỉnh, lại khó che được dáng người yểu điệu, nhìn kỹ liền có cảm giác gần ngay trước mắt lại cự người ngàn dặm, như là hoa trong gương trăng trong nước, hệt như tiên tử giữa rừng.

Thấy Hứa Bất Lệnh hắt hơi, Ninh Ngọc Hợp đứng thẳng người dậy, xách lên tấm thảm mang theo, đi đến khoác lên vai cho Hứa Bất Lệnh:

- Thân thể còn chưa khôi phục, vẫn nên chú ý chút, luyện một lát là được, quay về nghỉ ngơi đi.

Hứa Bất Lệnh gật đầu cười khẽ, ngước nhìn sư phụ, nghĩ nghĩ rồi nói:

- Buổi tối phải đả tọa, nếu Lục di tới tìm ta, nhờ sư phụ giúp ta ngăn một lúc, nàng chỉ nghe lời ngươi thôi.

Bởi vì Phù Dung Quan “linh nghiệm, gần đây Lục phu nhân cực kỳ tôn trọng đạo sĩ, về cơ bản Ninh Ngọc Hợp nói cái gì liền nghe cái đó. Đạo gia đả tọa vốn là phương pháp dùng để tu tâm dưỡng tính, bị người quấy nhiễu không được hay cho lắm, Ninh Ngọc Hợp không hoài nghi, khẽ gật đầu đồng ý:

- Được rồi, nhớ đừng cường hành vận khí xông phá khí huyết trở tắc quanh thân, ta đi nói một tiếng với Lục phu nhân.

Dứt lời liền xoay người đi ra rừng trúc, tuy khoác đạo bào, bộ pháp lại vẫn yểu điệu mê người.

Hứa Bất Lệnh đưa mắt nhìn theo Ninh Ngọc Hợp rời đi, bây giờ tiếp xúc đủ lâu, dần dần rõ ràng vì sao Ninh Ngọc Hợp được xưng là đệ nhất mỹ nhân “Mỹ nhân thế gian từ nay khó nhập họa —— Mới nhìn qua Ninh Ngọc Hợp không có điểm nào là kinh diễm tứ phương, nhưng nhìn càng lâu, liền càng có thể cảm giác được phần mỹ cảm “vừa đến chỗ tốt kia, vô luận động, tĩnh, đứng, ngồi, đều khiến người tìm không ra mảy may tì vết, lại khó mà nói ra được tốt ở chỗ nào. Nếu phải muốn “xoi mói tìm khuyết điểm, vậy đoán chừng chính là tìm không thấy chỗ để khen...

Hứa Bất Lệnh nghỉ ngợi một lúc, tâm tư lại bắt đầu đi chệch, ho nhẹ một tiếng quét ra cảnh tượng trong đầu, cất bước đi về phía phòng xá, lúc bước ngang qua lão Tiêu đang ngồi trên tảng đá giả làm thần tiên, tựa hồ chợt nhớ ra điều gì, đưa tay phân phó nói:

- Lão Tiêu, phái người đi điều tra Yến Vương Tống Ngọc, xem mấy năm gần đây hắn bận rộn chuyện gì, từng có lui tới với người nào.

Lão Tiêu híp mắt ngủ gật, nghe tiếng liền mở mắt ra, từ trên tảng đá nhảy xuống, chỉnh lại mũ quả dưa chuyên dùng cho gia đinh đội trên đầu:

- Tiểu vương gia, tra Yến vương làm gì?

Vừa rồi Hứa Bất Lệnh trò chuyện với Ninh Ngọc Hợp về quá khứ Thôi hoàng hậu, tuy biết Tống Ngọc chưa từng rời khỏi kinh thành, nhưng vẫn cứ cảm thấy “Đương đại chân quân tử mà Giả Dịch nhắc đến này có chút cổ quái:

- Không rõ ràng, trước cứ đi tra xem... Đúng rồi, tìm được tên hàng rong bán vò rượu lần trước chưa?

Lão Tiêu phân phó hộ vệ vương phủ xong xuôi mới lắc đầu đáp:

- Trường An Thành có tổng cộng một trăm linh tám phường, nhân khẩu hơn trăm vạn, tìm bán hàng rong thực sự không dễ dàng...

- Tìm không thấy thì chắc là có người đứng sau giật dây, phái người đưa tin cho phụ vương, giả bộ đi Tây Vực tìm kiếm rượu giải độc, tránh miễn đánh cỏ động rắn.

- Được...

Sau khi phân phó xong xuôi, Hứa Bất Lệnh về lại trong phòng xá, bày ra bộ dạng đả tọa, nghỉ ngơi dưỡng sức chờ đợi trời tối.

Bởi vì thân phận, thái hậu không thể mỗi ngày đều tới Phù Dung Quan, nhưng chuyện giải độc trì hoãn không được. Nếu hôm nay thái hậu không qua được, vậy hắn đành phải tự thân đi qua...

-------

Chớp mắt đã cuối tháng ba, chuyện ồn ào trước Thái Cực Điện lần trước dần chìm vào quên lãng, nhưng một chuyện khác càng khiến người nhiệt huyết sôi trào lại bỗng chợt yên ắng nổ tung vào trời xuân tháng ba:

Danh ngạch đầu tiên trong Thập Vũ Khôi rốt cuộc nổi lên mặt nước!

Mặt trời treo cao, ngoài Trạng Nguyên Nhai Long Ngâm Các, người đông như biển, vô số giang hồ hiệp khách và bách tính thị tỉnh tham gia náo nhiệt vây kín hai bên đường phố, ngay cả hoa khôi câu lan gần đó đều cầm quạt tròn đứng bên cửa sổ nhìn ra.

Chúc Mãn Chi thân khoác y phục Lang Vệ ngồi trong quán trà bên đường gặm hạt dưa, ánh mắt sáng ngời có thần nhìn về phía đài cao được dựng lên cả đêm bên ngoài Long Ngâm Các.

Bên cạnh còn có mấy tên đồng sự Lang Vệ, cả đám tụ lại với nhau, tay cầm bát trà, thảo luận vũ khôi đầu tiên lộ diện sẽ là ai:

- Chắc chắn là Tư Đồ lão tiền bối, nhân tuyển này hoàn toàn xứng đáng...

- Không thể nào, còn chưa ai đi Thiên Nhận Môn phá quán, cũng chưa cùng người đánh một trận, võ nghệ cao đến mấy đều khó mà nói được, đoán chừng phải qua ít ngày Tư Đồ lão tiền bối mới có thể đi ra...

- Ai …. Trương đại nhân đúng là, rõ ràng đã biết tin tức, cứ phải để chúng ta tự mình đến xem...

- Gần đây người mới nổi trên giang hồ rất nhiều, trong nha môn nói Khấu Mãnh trước đây ít năm từng đánh qua một trận với Bắc Cương Thương Thần Trần Trùng đã đến Trường An, liệu có phải cũng là muốn cầm danh hiệu vũ khôi...

- Năm đó Khấu Mãnh bị thương trong trận chiến với Trần Trùng, sớm đã không được...

Tiếng nghị luận xì xào, người trong quán trà đa phần đều đang thảo luận mấy chuyện kiểu này.

Trên đài bên ngoài Long Ngâm Các, một tiên sinh thuyết thư tương đối có danh ở Trường An chính đang kể lại chuyện xảy ra vài ngày trước ở Đông Hải Bách Xích Nhai:

- ... Luận giang hồ kiếm học thế gia, không ai qua được Lục, Chúc, Tào... À, còn có Đường gia nữa...

- Ha ha ha...

Bởi vì Đường gia để uẩn cạn nhất, cũng không đi ra nhân vật nổi vật nào, địa vị theo như lời tiên sinh đang kể chuyện không được cao cho lắm. Ngày thường Chúc Mãn Chi thích nghe nhất là chuyện giang hồ, lúc này liền cũng bật cười hề hề theo đám đông.

- ... Từ khi lão kiếm thánh Chúc Trù Sơn chết bởi kiếm môn Chúc gia, Lục lão gia chủ chết ở Đông Hải Nhai, danh hào “Kiếm Thánh này liền rơi trên thân đương đại gia chủ Lục gia Lục Bách Minh, được xưng “Kỳ kiếm bất động, kỳ ý bách minh ...

... Năm đó Túc Vương mang quân diệt Đông Hải Lục thị, khởi nhân và nguyên do trong đó rắc rối phức tạp, ở đây không tiện nói tỉ mỉ, nhưng đoán rằng chư vị cũng biết... Năm đó Lục Bách Minh mắt thấy cha đẻ chiến tử mà chưa từng ra tay, trong lòng hổ thẹn, ở Bách Xích Nhai diện bích hối lỗi đến nay, chưa từng bước ra Lục gia nửa bước...

... Nhưng mấy ngày trước, chính xác thì là hai mươi ba tháng ba, giữa lúc trong thành mưa gió, có một kiếm khách đội mũ rộng vành, tay cầm kiếm sắt tầm thường đi vào Đông Hải Lục gia, lấy đầu bảy vị anh hào bờ đông làm dẫn, gõ cửa Lục gia, trên Bách Xích Nhai luận kiếm với Lục Bách Minh! Các ngươi đoán, kết quả thế nào?

Đám đông đang tập trung tinh thần lắng nghe, thấy tiên sinh thuyết thư úp mở, ai nấy đều sốt ruột thúc giục:

- Kết quả thế nào? Ai thua ai thắng?

- Nhanh kể tiếp...

Tiên sinh thuyết thư tay cầm quạt giấy, úp mở một lúc, đợi không khí tại trường lên đến cao triều mới vỗ kinh đường mộc:

- Lục Bách Minh chính là đương đại “Kiếm Thánh, trận chiến này vô luận thắng thua, đều tất có một người trở thành một trong Thập Võ Khôi do thánh thượng thân phong...

... Ngày đó có môn chủ Đông Hải Thập Nhị Môn ở bên cạnh quan chiến làm chứng, Lục Bách Minh xuất ra ba mươi sáu kiếm, thi triển hết truyền thừa ngàn năm của Lục thị, kiếm quang tới đâu, cỏ cây không còn, núi đá khó ngăn, cường hành bức khiến mười hai vị môn chủ thối lui ra xa trăm bước mới dám quan sát, không thẹn với danh hiệu “Kiếm Thánh...

Đám đông nghe đến đó, trong mắt đầy vẻ trịnh trọng:

- Sau đó kiếm khách áo tơi kia thua?

Thuyết thư lang cười nhẹ, đột nhiên sắc mặt khẽ chuyển, vung ra quạt giấy:

- ... Đáng tiếc, Lục Bách Minh xuất ra ba mươi sáu kiếm, kiếm kiếm không trúng. Mà kiếm khách áo tơi tay cầm kiếm sắt tầm thường chỉ xuất một kiếm, kiếm như giao long xuất hải, thiên kiêu nhập thế, cường hành chém rụng danh vọng ngàn năm của Đông Hải Lục gia...

Hoa ——

Bên ngoài Trạng Nguyên Lâu rộ lên tiếng xôn xao, ai nấy đều khó mà tin tưởng.

Chúc Mãn Chi ôm lấy bát trà, biết đây là tiên sinh thuyết thư nói ngoa, lại vẫn có chút kích động, lớn tiếng nói:

- Hay lắm —— cuối cùng có phải tên kiếm khách kia cầm kiếm đứng trong mưa gió, mắt lạnh nhìn về phía mười hai môn chủ Đông Hải, tới một câu “Từ nay về sau, ta mới là đương đại Kiếm Thánh?

- Ha ha ha...

Rất nhiều người nghe vậy đều cười nhạo, hiển nhiên khá là hiểu rõ lối kể chuyện của tiên sinh thuyết thư, bình thường đều kết thúc với kiểu như thế.

Chẳng qua khiến đám đông ngạc nhiên chính là, tiên sinh thuyết thư trên đài khép quạt giấy lại, vỗ tay ha ha cười nói:

- Cô nương chắc là khách quen, đáng tiếc khiến ngươi thất vọng rồi. Kiếm khách áo tơi kia không phải tới để đoạt lấy danh hiệu Kiếm Thánh, mà là lấy lại danh hiệu Kiếm Thánh!

- ... ?

Đám đông sửng sốt, nghi hoặc không hiểu.

- ... Trận chiến ngày đó, lấy Lục Bách Minh quăng kiếm nhận thua là kết cục. Còn kiếm khách áo tơi kia chỉ nói một câu “Gia phụ và lệnh tôn so đọ hơn mười năm, đến chết vẫn chưa phân cao thấp, tiếc nuối này, Chúc Lục ta tới đền bù. Chúc Lục, Chúc trong Chúc gia kiếm, di cô của lão kiếm thánh Chúc Trù Sơn ...

Toàn trường chấn kinh không thôi, chẳng ai ngờ đây lại là cố sự “Di cô nhẫn nhục mười năm, một chiêu trọng chấn gia môn.

Tiên sinh thuyết thư hài lòng theo dõi phản ứng của khách nghe, đảo mắt nhìn về nữ Lang Vệ định phá rối kia, kết quả trên bàn nhỏ trong quán trà chỉ còn lại mỗi đĩa hạt dưa, nào thấy bóng người đâu...

-------

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️