Phù Dung Quan, trong chính điện cung phụng Tam Thanh tổ sư, hương khói lượn lờ.
Lục phu nhân một thân một mình đứng đại điện, án theo đạo sĩ chỉ đạo, thả lỏng tâm tư, chăm chú cầu khấn Hứa Bất Lệnh sớm ngày khỏe lại.
Nhưng mưa xuân tí tách, trong hoàn cảnh đại điện trống trải không người, khó miễn sẽ khiến người thất thần.
Lục phu nhân lặng lẽ trầm ngâm khoảnh khắc, chợt nhớ đến lão Tiêu nói Hứa Bất Lệnh tin phật, mấy ngày nay ngược lại quên hỏi chuyện này.
Lục phu nhân và Túc vương phi là tỷ muội kết nghĩa kim lan, mặc dù tuổi tác chênh lệch hơi nhiều, đối với vị đại tỷ tỷ tri kỷ kia lại hiểu rất rõ, lúc du lịch giang hồ chưa từng để thần phật vào trong mắt, làm sao lại sẽ tin phật...
Hơn nữa Hứa Bất Lệnh sau khi vào kinh, một mực chưa từng biểu hiện thái độ tin phật...
Không đúng, sau khi Lệnh Nhi đến kinh thành, hoàn toàn tuyệt nhiên bất đồng với những công tử hoàn khố khác, tựa hồ thật không gần nữ sắc, tuy một phần là do có nàng coi chừng, nhưng Lệnh Nhi đường đường thế tử phiên vương, nếu thật muốn nữ nhân thì hẳn vẫn có thể tìm, nàng cũng không ngăn được...
Chẳng lẽ Lệnh Nhi có lòng quy y phật môn ...
Như vậy sao được, làm hòa thượng không cách nào cưới vợ sinh con, Hứa gia chỉ có mỗi hắn là độc đinh, thế chẳng phải tuyệt hậu ...
Vẫn không đúng, Lệnh Nhi đến cả a di là nàng đều dám sờ, hơn nữa thủ pháp ánh mắt kia... Cũng không giống như là không gần nữ sắc...
Càng nghĩ càng lệch, Lục phu nhân chợt giật mình, nét mặt đỏ lên liếc trái liếc phải vài lần, liếc đến tượng thần tổ sư Đạo gia, càng bị hù cho không nhẹ.
Tâm đã loạn, cầu thần bái phật hiển nhiên không linh. Lục phu nhân vội vội vàng vàng đứng dậy, hành lễ với Tam Thanh lão tổ, thầm thì mấy câu: “tội lỗi tội lỗi, sau đó liền đi ra đại điện.
Chính điện cung phụng tổ sư của Phù Dung Quan cách rừng trúc mà Hứa Bất Lệnh đang ở không tính quá xa.
Lần trước Lục phu nhân mặc nguyên áo mà ngủ, bị Hứa Bất Lệnh trong cơn mộng mị sờ một cái, sau đó liền học thông minh, không dám cùng giường cùng gối với Hứa Bất Lệnh, chẳng qua chỗ ở cũng nằm cạnh rừng trúc.
Lục phu nhân vốn định trực tiếp đi về phòng nghỉ ngơi một lát, nhưng vừa đến gần rừng trúc, chợt thấy Xảo Nga và Nguyệt Nô tụ cùng một chỗ, mặt ửng hồng thì thầm gì đó.
- ?
Thái hậu đến rồi...
Sao không báo ta...
Lục phu nhân thoáng hiện nghi hoặc, đi đến trước, khe khẽ ho khan một tiếng.
Xảo Nga bị dọa hơi nhảy, vội vàng ngậm miệng, sắc mặt đỏ lên cúi đầu hành lễ.
Nguyệt Nô cũng có chút lúng túng, tiến lại tiếp lấy cây dù:
- Phu nhân, sao trở về sớm vậy?
Lục phu nhân hơi có chút hồ nghi đánh giá hai người, lại không nhìn ra được gì, nhẹ giọng dò hỏi:
- Hơi mệt nên về trước ... Thái hậu ở bên trong?
Nguyệt Nô khẽ gật đầu:
- Vâng, tiểu vương gia nói phu nhân đang thắp hương không tiện quấy rầy, chờ ngươi đi ra lại thông báo sau.
- À...
Lục phu nhân gật gật đầu, bước nhanh tiến vào trong rừng trúc.
Nguyệt Nô và Xảo Nga đương nhiên sẽ không ngăn cản, cầm dù đi theo.
Nào ngờ đi ra chưa được mấy bước, bên cạnh thạch đạo chợt vang lên một tiếng thét dài vang trời:
- Khổ luyện một giáp, lão phu rốt cuộc tu thành tuyệt học này, a ha ha ha a...
Giọng nói như chuông đồng, khí chuốc sơn hà, chỉ sợ ngay cả dưới núi đều nghe thấy.
Nghe được tiếng kêu này, vô số khách giang hồ và hộ vệ phụ cận Phù Dung Quan đều là lộ vẻ kinh hãi, đồng loạt quay đầu nhìn lại.
Ninh Ngọc Hợp chính đang luận đạo với quán chủ cũng đứng dậy, rút kiếm đi đến bên ngoài trà xá nhìn quanh:
- Trương đạo trưởng, Phù Dung Quan này của ngài còn ẩn giấu cao thủ bậc này?
Quán chủ Phù Dung Quan thân khoác áo bào thiên sư, trong mắt đầy vẻ mờ mịt.
Rừng trúc, hộ vệ nghe tiếng chạy tới.
Lục phu nhân và hai nha hoàn bị tiếng kêu này dọa cho run rẩy, rụt cổ nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy lão Tiêu thân mang quần áo gia đinh đứng trên một phiến kỳ thạch, lấy quải trượng làm kiếm chỉ lên thiên không. Miệng “ha ha ha... cười lên không ngừng.
Lục phu nhân biết lão Tiêu là cao nhân, lại không dám chủ quan, dừng chân đánh giá khoảnh khắc, lại gọi tới một tên môn khách Tiêu gia, nhẹ giọng hỏi dò:
- Lão Tiêu đây là... Thành tiên?
Môn khách Tiêu gia mắt đầy nghi hoặc, chủ tử tra hỏi lại không thể không đáp, thế là sờ lên cằm tử tế đánh giá hồi lâu, cuối cùng mới lải nhải đáp nói:
- Nội tức kéo dài, sâu không lường được... Nhìn không thấu...
Thần sắc Lục phu nhân hiện ra mấy phần trịnh trọng, đứng ở ven đường nghiêm túc chờ đợi lão Tiêu cười xong, thỉnh thoảng nhìn trái nhìn phải một phen, xem xem có thiên địa dị tượng trong truyền thuyết không.
- Ha ha ha ha … nấc ---- khụ khụ...
Lão Tiêu lại không phải người sắt, kêu rít nửa ngày dần dần hết hơi, ho khan một tiếng, hơi có chút lúng túng ngừng lại, chắp tay mà đứng, bày ra phong thái cao nhân.
Lúc này Lục phu nhân mới đến gần thêm một bước, nhíu mày dò hỏi:
- Lão Tiêu, ngươi đây là?
- Ách...
Lão Tiêu đứng trên tảng đá, tay chống quải trượng, sắc mặt không giấu được vẻ kích động:
- Vừa rồi lão phu tĩnh tọa ở trong rừng, cảm nhận đại đạo thiên địa, thu lấy tinh hoa nhật nguyệt, chợt có điều cảm ngộ...
Lải nhải một thôi một hồi, ánh mắt vô số cao thủ hộ vệ đều hiện vẻ kính trọng, cẩn thận lắng nghe.
Lão Tiêu ngày ngày trên phố thuyết thư, khẩu tài tuyệt đối nhất lưu, tuy nói một thôi một hồi, lách chỗ này vòng chỗ kia, cuối cùng lại tựa hồ bằng với một câu đều không nói.
Lục phu nhân nghe không hiểu, hai hàng lông mày nhíu chặt, lại không dám chủ quan, tư thái đoan trang an tĩnh nghe xong, lúc này mới dò hỏi:
- Vậy... Tiêu lão đến cùng cảm ngộ được cái gì?
Lão Tiêu nghiêm mặt, đưa tay lắc lư:
- Tuyệt kỹ như thế, không thể khinh truyền, còn mong phu nhân thứ lỗi.
- ...
- Ngừng...
Hộ vệ đầy vẻ mất hứng, vẫy vẫy tay tứ tán mà đi.
Lục phu nhân hít một hơi thật sâu, gật đầu cười khẽ, không tiếp tục để ý lão đầu già mà không đứng đắn này, trực tiếp đi tới phòng xá giữa rừng trúc.
Giương mắt nhìn lên, dưới mái hiên bên ngoài phòng xá, thái hậu ngồi trên ghế bên cạnh xe lăn, tư thế đoan trang nhàn tĩnh, biểu tình không nóng không lạnh, như là trưởng bối dạy bảo vãn bối, chăm chú nói :
- Thánh vương vô dụng, chư hầu ngang ngược, ẩn sĩ gián nghị... Không quân không phụ, chính là cầm thú...
Lời của tiên hiền Mạnh Tử.
Hứa Bất Lệnh tựa trên xe lăn, bộ dạng nghiêm túc lắng nghe, ánh mắt không kiêu ngạo không tự ti, trong vắt không chút gợn bẩn.
Lục phu nhân nhìn thấy cảnh này, bước chân thả chậm mấy phần, trong mắt mang theo mấy phần an vui:
- Xảo Nga, bình thường thái hậu cũng dạy bảo Tiêu Đình thế này à? Trước kia thật là không nhìn ra...
Xảo Nga nhíu mày, ngơ ngác chẳng hiểu gì, trong lòng khẽ thầm thì: Sao trâm trên đầu thái hậu cắm lệch... Son phấn cũng không thấy ... . Nghe được Lục phu nhân dò hỏi, nàng làm nha hoàn còn có thể nói gì, đành chỉ biết cười nhẹ gật đầu:
- Thái hậu vẫn luôn như thế, chỉ là Tiêu nhị thiếu gia không quá nghe lời mà thôi...
Lục phu nhân chậm rãi gật đầu, đỡ lấy dù bước nhanh đến trước phòng xá, khẽ khom lưng thi lễ:
- Tham kiến thái hậu.
- À... Hồng Loan tới rồi!
Thái hậu hệt như mới phát hiện Lục phu nhân đi tới, trên mặt mang theo ý cười nhu hòa, khẽ gật đầu, đánh giá Hứa Bất Lệnh một cái, sau đó đứng thẳng người dậy cáo từ:
- Bản cung vừa tới đây không lâu, còn phải đi thắp hương... Ngươi bồi Lệnh Nhi đi...
Động tác như nước chảy mây trôi, nhưng đứng dậy đến một nửa, bước chân bỗng chợt lảo đảo, kém chút ngã sấp xuống, may được Hứa Bất Lệnh đỡ mới đứng vững, nét mặt vốn bình thản như không đột nhiên thoáng đỏ lên...
…