Sơn trang tránh nóng vốn cho nơi nghỉ mát dành cho hoàng thất, còn chưa tới mùa hè, cung nhân lưu thủ bên trong không nhiều, thái hậu tới tương đối vội vàng, không thông báo trước, chỉ mang theo thiếp thân cung nữ và hộ vệ, sơn trang rộng lớn lại có vẻ ít người thưa thớt.
Biết Túc Vương thế tử muốn đi Phù Dung Quan tĩnh dưỡng, ngay từ sáng sớm thái hậu liền đã phân phó chuẩn bị đi thăm hỏi, Xảo Nga thấy đội xe đến liền ôm lấy một chiếc khay, bên trong chứa đồ trang điểm, son phấn tiến vào trong hàng lang dẫn đến lương đình ngắm cảnh ven hồ.
Xảo Nga vốn định mở miệng gọi một tiếng, ngước mắt nhìn lại, bỗng chợt sửng sốt.
Chỉ thấy trong lương đình cảnh sắc tuyệt mỹ, thái hậu tựa trên cột, tư thế hơi có chút kỳ lạ, dưới váy hai chân quấy lấy nhau, ôm lấy cánh tay, cắn chặt môi, nét mặt đỏ ửng, trên trán lấm tấm mồ hôi, tròng mắt ưng ửng nước. Mãi một lúc lâu mới như chợt hồi thần, sắc mặt trắng bệch, nhè nhẹ “phi ----“ một tiếng, biểu tình rất hung, chỉ là rất nhanh lại đỏ lên... Giống hệt tẩu hỏa nhập ma mà Cửu Tiết nương nương từng nói qua ...
- ?
Xảo Nga ngây dại, nàng và thái hậu tuổi tác ngang nhau, sống lâu trong thâm cung, thực ra cũng sẽ len lén một mình trốn trong phòng làm cái kia... Chẳng qua nàng làm bạn với thái hậu từ nhỏ, lại tuyệt chưa chưa thấy qua thái hậu nghĩ tới chuyện này, hơn nữa đối với loại chuyện này cũng rất phản cảm, thái hậu trước nay đoan trang ổn trọng, sao hôm nay lại...
Chẳng lẽ là vì mùa xuân đến rồi?
Xảo Nga nhấp hé môi, đang định len lén rời đi không quấy rầy thái hậu nhã hứng, nhưng xe ngựa đã chuẩn bị tốt rồi, tối nay thái hậu lại trách nói nàng không đúng giờ...
Xảo Nga do dự thoáng chốc, sau đó bèn lui về góc rẽ hành lang, sau đó cố ý bật nhảy mấy lần.
Sàn sạt...
Trong lương đình, thái hậu đột nhiên hồi thần, phát giác vị trí tay mình đặt không đúng, vội vội vàng vàng đứng thẳng người dậy, hơi chút chỉnh lý tóc tai và váy áo, bày ra bộ dạng quan thưởng cảnh mưa, đoan đoan chính chính, nghiêm túc không nói cười.
Xảo Nga bưng khay tất cung tất kính đi vào lương đình, thả xuống bên cạnh thái hậu, cúi người thi lễ nói:
- Thái hậu, tiểu tỳ trang điểm cho ngài?
Thái hậu nhíu mày có vẻ rất không tình nguyện, nhìn xuống yên chi bột phấn trong khay, lạnh lùng nói:
- Có gì hay để trang điểm đâu, cũng không phải ngày lễ ngày tết gì...
- ?
Xảo Nga chớp chớp mắt, không rõ ràng thái hậu vẫn luôn dương dương tự đắc với thân phận “Tuyên Hoà Bát Khôi, làm sao giờ lại đột nhiên đổi tính ... Lần trước gặp khách lôi thôi lếch thếch, hình như là bị Hứa thế tử chọc giận, không biết lần này lại bị ai chọc giận nữa đây?
- Thái hậu... Thật không thu thập một chút? Đi thắp hương, y quan phải gọn gàng chút...
Thái hậu tâm loạn như ma, nàng tới đây đâu phải để đi thắp hương, nàng là đi tự chui đầu vào lưới... Hơi chút xoắn xuýt một lát, thái hậu cảm thấy quá mức khác thường cũng không tốt, thế là bèn ngồi xuống trong lương đình:
- Thời gian còn sớm, đợi lát nữa lại trang điểm...
- À...
Xảo Nga không dám mặc cả với thái hậu, bèn cũng ngồi xuống bên cạnh, nghĩ nghĩ liền giơ tay đấm bóp bả vai eo chân, giúp thái hậu thả lỏng.
Nào ngờ vừa khẽ đụng một cái, thái hậu liền run lên, theo bản năng ôm lấy ngực, trong mắt đầy vẻ đề phòng.
Xảo Nga:
- ... ?
Thái hậu phản ứng rất nhanh, thoáng chốc liền khôi phục bộ dạng như thường, bình thản nói:
- Gần đây tâm phiền ý loạn... Đồ vật ta sai ngươi về cung lấy, ngươi mang tới không?
Xảo Nga thoáng chút nghi hoặc “A một tiếng, từ trong ngực lấy ra một chiếc mộc bài, mộc bài bằng gỗ lim, lớn cỡ bàn tay, cạnh sườn còn cắm một thanh đao khắc nhỏ nạm vàng. Ngày thường thái hậu yêu thích những thứ tinh xảo, tờ giấy dễ ném mất, không tiện giữ lâu bên người, bèn dùng thẻ gỗ tới ghi chép mấy thứ mà thời gian gián cách tương đối dài, tỷ như thời gian nở hoa, mưa rơi tuyết xuống mỗi năm.
Thái hậu tiếp lấy mộc bài gỗ lim, từ mặt sườn gỡ xuống đao khắc, thần sắc nghiêm túc khắc một chữ nho nhỏ trên đó :
Sàn sạt ----
Tay thái hậu rất vững, chỉ hai nét một ngang một dọc liền khắc xong .
Xảo Nga mở to mắt nhìn, biết thái hậu đang tính toán khắc chữ “Chính (tháng giêng), bèn không khỏi hiếu kỳ dò hỏi:
- Thái hậu, ngài đang ghi chép cái gì? Số lần trời mưa? ... Không đúng, đầu xuân năm nay mới xuống ba lần mưa...
Thái hậu tất nhiên không dám nói thẳng, sắc mặt nghiêm túc nói:
- Can hệ trọng đại, không hiểu thì đừng có hỏi, cũng đừng nói lung tung... Bằng không đuổi ngươi ra khỏi cung, tìm người nào đó cực xấu gả đi...
- A...
Xảo Nga bị dọa không nhẹ, vội vàng nhận sai:
- Tiểu tỳ biết sai...
Thái hậu nhàn nhạt hừ một tiếng, nhìn xuống mộc bản mới khắc hai nét, lại đau đầu lên.
Một trăm lần... Phải khắc đến sang năm...
Tên đã lên dây không thể không phát, lúc này đã không có chỗ cho hối hận, thái hậu bực bội một lát, sau cùng đành phải thu lại mộc bài, ngồi thẳng người dậy:
- Xế chiều đi Phù Dung Quan... Buổi tối chắc phải ở lại trên núi...
Xảo Nga cầm lấy lược, chải đầu cho thái hậu, nghi hoặc hỏi:
- Sao không ban ngày lên núi?
- Ban ngày trời mưa.
- Buổi tối cũng mưa thì phải làm sao?
- Buổi tối mà mưa thì cũng hết cách, Hồng Loan đi qua, không thể không tới thăm...
- Vậy đi ban ngày cũng thế mà...
Ánh mắt thái hậu thoáng chuyển lạnh, nghiêng đầu liếc Xảo Nga không biết chết sống một cái.
Xảo Nga rụt rụt cổ, đầu óc cấp tốc vận chuyển:
- Ban ngày nhiều người... Thắp hương Đạo tổ lão gia không biết... Buổi tối linh một chút?
- Hừ... Tính ngươi thông minh... Bản cung còn tưởng ngươi không nghĩ ra được...
- Hì hì... Thái hậu quả nhiên nghĩ sâu tính kỹ...
Xảo Nga chăm chú búi tóc, điểm son phấn, hơi chút ngập ngừng hỏi:
- Thái hậu, muốn đạm trang hay nồng trang?
- Đạm trang, càng đạm càng tốt...
- Son phấn dùng cái gì... Là hoa sơn trà Hứa thế tử đưa, hay là “mật hoa hồng lan cũng Hứa thế tử, hay là...
- Ngươi mua thì sao? Bản cung không cho ngươi bạc?
- Bạc bị... Bị Tiêu nhị thiếu gia lấy đi, đặt cược ...
Trong mắt thái hậu hiện đầy kinh ngạc, trừng nhìn Xảo Nga, nghĩ nghĩ rồi hỏi:
- Hỗn trướng này, không phải thắng ư?
- Vốn là thắng... Kết quả Tiêu nhị thiếu gia thấy Hứa thế tử chạy tới tham gia náo nhiệt, cảm thấy đây chẳng phải đưa bạc thì là gì, bèn đương trường cược ván lớn với Thục vương thế tử... Sau đó mất sạch, còn thiếu một đống nợ...
- ? ? ?
Thái hậu há hốc mồm, giận quá hóa cười, đứng dậy đi tới đi lui:
- Được lắm được lắm... Nghiệp chướng này, đúng là so... So Hứa Bất Lệnh còn không tim không phổi... Khó trách mấy ngày nay vô thanh vô tức...
Xảo Nga ngơ ngác:
- Hứa thế tử rất tốt mà, ôn văn nho nhã, còn biết vẽ tranh làm thơ, võ nghệ lại cao, đối với thái hậu càng là lễ kính có thừa, quan tâm đầy đủ...
- Phi ----
Thái hậu nhịn hết nổi, tức tối đến độ mặt đỏ rần, nghiến răng nghiến lợi nửa ngày mới giơ ngón tay chỉ ra bên ngoài:
- Đi truyền thư, treo Tiêu Đình lên đánh một trận, tuổi tác còn trẻ đã cờ bạc thành tính, trong mắt không lễ pháp, còn để cô cô ta đây vào mắt nữa không?
- ?
Xảo Nga hơi theo không kịp suy nghĩ của thái hậu, đành phải sai hộ vệ đi về Trường An truyền tin, sau đó quay lại tiếp tục trang điểm, không dám lắm miệng nói thêm nửa lời...
….