Thế Tử Thật Hung

Chương 226: Đóng băng ba xích, không phải bởi cái lạnh một ngày

Chương Trước Chương Tiếp

Đối mặt thái hậu chất vấn, Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt, hơi có chút đành chịu, giải thích nói:

- Đóng băng ba xích, không phải bởi cái lạnh một ngày... Ta vốn tưởng rằng thuốc đến bệnh trừ, chỉ là... Ừm... Tựa hồ chỉ mới giải được một chút, phải từ từ ...

Tối qua sau khi Hứa Bất Lệnh khiến thái hậu mắt trắng dã ngất đi, thật ra hắn đã phát hiện, Tỏa Long Cổ trong cơ thể rõ ràng ngoan ngoãn mấy phần, khí huyết bị trở tắc cũng khôi phục ít nhiều, đây là hiệu quả không thể có được sau khi đã thử đủ mọi phương pháp, chứng tỏ cách này thật sự hữu dụng.

Nhưng hiệu quả... Đoán chừng chỉ giải được một phần trăm...

Thái hậu đầy mắt nghi hoặc, đưa tay đặt lên cổ tay Hứa Bất Lệnh tử tế cảm giác một phen, trước kia nàng từng bắt mạch cho Hứa Bất Lệnh, lần này tử tế cảm giác, phát hiện quả nhiên so trước kia đỡ hơn một chút... Chí ít có còn hơn không...

- ...

Thái hậu gắt gao nhíu mày, mờ mịt hỏi:

- Vậy... Vậy giờ phải làm sao? Đến cùng có tác dụng hay không?

Hứa Bất Lệnh nhìn chằm chằm gương mặt nghiêm túc của thái hậu, quấn quít một phen, sau đó mới nói:

- Tất nhiên là có tác dụng, chẳng qua, tựa hồ phải từ từ, phải trường kỳ uống thuốc...

- Trường kỳ uống thuốc? ...

Thái hậu nhấp hé môi, trầm tư một phen, đột nhiên mắt hạnh trợn trừng, bất thần đứng bật dậy, quơ chăn đệm bọc lấy mình, khó mà tin tưởng trừng nhìn Hứa Bất Lệnh:

- Ngươi... Ngươi đừng mơ... Ta... Phi phi phi... ta...

Hứa Bất Lệnh trải tay ra:

- Thái hậu... Tựa hồ chỉ có thể từ từ, bằng không... Tối qua coi như công cốc...

- Công cốc?

Thái hậu sửng sốt đứng ngây ra đó, đầu óc rối tung, cường hành cắn răng mới hơi chút trấn định lại, phân tích tình hình trước mắt.

Cách này hữu dụng không?

Có, Hứa Bất Lệnh không gạt người...

Vốn định giải độc xong liền tự sát, nhưng nếu giải độc phải tiến hành từ từ, vậy thì...

Giờ mà chết ngay, tối hôm qua liền thành công cốc...

Không giải xong độc liền không thể chết...

Thế này thì khác gì tư thông đâu?

Hai hàng mày liễu dựng đứng lên, thái hậu trừng nhìn Hứa Bất Lệnh, một bộ thà chết không theo.

Thần tình Hứa Bất Lệnh hơi có vẻ lúng túng, nghiêm mặt thuyết phục nói:

- Ừm... Ước chừng khoảng một trăm lần là được ... Thái hậu... Không thể bỏ dỡ nửa chừng được...

- Phi...

Nhịp thở của thái hậu dần trở nên gấp rút, mắt nhìn quanh trái phải, như thể muốn nện đầu lên cột trụ, chết quách trong phòng này.

Hứa Bất Lệnh thở dài:

- Tên đã lên dây, không thể không phát... Bằng không...

- Ngươi...

Thái hậu bọc lấy chăn mền đi tới đi lui trong phòng, tâm loạn như ma, nếu biết sẽ rơi vào cảnh muốn sống không được, muốn chết không xong như bây giờ, vậy còn không bằng không cứu...

Thái hậu chỉ bực bội một lúc, lát sau liền mặt lạnh trừng nhìn Hứa Bất Lệnh:

- Làm sao ngươi không nói sớm?

Hứa Bất Lệnh rất là vô tội:

- Trước đó ta cũng không biết...

Thái hậu cắn răng:

- Ngươi dám chắc từ từ sẽ hữu dụng?

Hứa Bất Lệnh xoa vuốt ngón tay cái, đánh giá thái hậu một lúc rồi nói:

- Hay là... Thử một lần?

- ... ?

Thái hậu gắt gao nắm chặt bàn tay, mắt trợn trừng nhìn Hứa Bất Lệnh nửa ngày.

Hứa Bất Lệnh cố nặn ra ý cười, nói thật bây giờ hắn rất khó thản nhiên đối mặt với thái hậu.

Thái hậu hít sâu một hơi, nghiêng đầu nhìn ra sắc trời bên ngoài, cách thời điểm trời sáng rõ còn một khoảng nữa, thế là bèn bước nhanh đi đến trước mặt Hứa Bất Lệnh, chân trần đá lên đùi hắn.

- Vậy thì nhanh chút... nhanh chút …

- ...

Hứa Bất Lệnh ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt ra hiệu.

Thái hậu đỏ mặt lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, do dự một lát, sau đó hậm hực ném đệm chăn lên đất, nằm xuống bên cạnh, hai tay đặt ngay ngắn giữa eo, nhắm mắt lại, bộ dạng như đang thản nhiên đợi phạt.

Hứa Bất Lệnh không khỏi đau đầu, nếu trong lòng nàng mà cứ kháng cự, có làm đến nửa đêm cũng chưa hẳn có hiệu quả, đành phải nhẹ giọng an ủi:

- Thái hậu, ngươi buông lỏng chút...

- Đừng gọi ta thái hậu...

- ... Tương nhi, buông lỏng chút...

- ...

Phạch phạch...

------

Gió xuân thổi qua, chớp mắt ánh bình mình đã ló rạng, nắng ấm vẩy vào trong ngóc ngách đình viện vương phủ, bọn nha hoàn bắt đầu bận rộn lên.

Trong phòng ngủ an tĩnh ở hậu trạch, tiếng vang đã dừng lại.

Trán thái hậu thấm ra mồ hôi, mặt đỏ lên cắn răng đứng dậy, trừng nhìn Hứa Bất Lệnh đang cười ôn hòa bên cạnh, dù tâm trí cứng rắn, lúc này cũng khó miễn hiện ra mấy phần thẹn ngượng, gắt gao quơ lấy đệm chăn bao bọc mình lại, thật lâu mới hoãn thần.

- Ngươi... Ngươi không phải là không thể động ư?

- Độc được giải chút... Tự nhiên liền có thể động...

- A... Phi... Không được lại đây...

- Hết cách rồi... giải độc mà...

Hứa Bất Lệnh trên người có thương, thật có hơi ăn không tiêu, chỉ là ngoài mặt vẫn thản nhiên, khẽ khàng giúp nàng chỉnh lý đầu tóc rối bời, mềm giọng nói:

- Tương nhi... Ta...

- Ngậm miệng, không biết lớn nhỏ...

- ... Thái hậu...

- Ai nha ...

Thái hậu gấp đến dậm chân, lại cũng không biết nên làm sao bây giờ, đưa tay thò ra từ trong chăn đệm, ấn lấy cánh tay Hứa Bất Lệnh tử tế cảm giác một phen... ừm, đúng là biến mất một chút...

Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt:

- Hình như đúng thế thật...

Thái hậu cắn môi, nín nửa ngày, sau đó đứng lên đi tới lui đi trong phòng, không biết dùng ra bao lớn nghị lực, cuối cùng mới hạ quyết định, lạnh lùng nói:

- Một trăm lần! Nhiều một lần đều không được, đến lúc đó dù không giải độc xong, ta cũng sẽ tự sát, ngươi tự sinh tự diệt...

Hứa Bất Lệnh mềm giọng thuyết phục:

- Ngươi đừng ôm theo ý nghĩ đó...

- Ngươi ngậm miệng!

Thái hậu trừng nhìn nghiệt chướng trước mặt, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Ta cứu ngươi đã là nhân chí nghĩa tận, ngươi còn nói nữa, ta chết ngay bây giờ cho ngươi xem... Giờ đã hai lần, ta nhớ rồi đấy ...

Nói tới đây, thực sự ủy khuất, nàng lại rơm rớm nước mắt.

Hứa Bất Lệnh biết tình tự thái hậu ba động quá lớn, cũng gấp không được, đành phải trước ổn định tình tự nàng:

- Được rồi, ừm... Một trăm lần thì một trăm lần...

Thái hậu hơi chút bình tĩnh, lại có chút hoảng loạn đi tới nói:

- Sao có thể thế này... Không thể sống không thể chết, cũng không thể ở trong vương phủ... Ngươi... Ngươi đúng là nghiệt chướng...

Hứa Bất Lệnh trầm tư một lúc rồi nói:

- Hai ngày nữa ta sẽ ra ngoài thành tìm đạo quán dưỡng thương, hay là thái hậu ...

Muốn giải độc liền phải làm cái kia, không thể ngày ngày đều chạy vào trong cung, thái hậu cũng không khả năng ngày ngày tới vương phủ.

Một trăm lần...

Thái hậu chỉ nghĩ đến đó thôi liền cảm thấy sống lưng lạnh toát, một lần đều hành hạ nàng đến chết đi sống lại, nhưng nếu không đáp ứng, hai lần trước liền uổng phí, vậy chẳng phải thành tư thông...

Đi tới đi lui trong phòng hai hồi, cuối cùng thái hậu đành chỉ biết khẽ gật đầu, nói:

- Ta đi hoàng lăng Tống thị ở tạm mấy ngày... Ngươi... Đến lúc đó liền xem ngươi...

Nói xong buồn bực chạy đi ra.

Hứa Bất Lệnh không biết phải nói gì, vội vàng cúi người bắt lấy cổ tay nàng:

- ... Quần áo...

- ...

Thái hậu hít một hơi thật sâu, xoay người vung chân đá lên đùi Hứa Bất Lệnh, tìm trái tìm phải một lúc.

Hứa Bất Lệnh lấy ra váy áo xếp đặt gọn gàng trong ngăn tủ, đưa cho thái hậu.

Sắc mặt thái hậu lúc đỏ lúc trắng, ôm lấy váy áo chạy đến sau bình phong, sột soạt thay đồ:

- Này! Ngươi... Ngươi xé đứt dây đai...

- ... Ta tìm xem... Đây... Chịu khó chút...

- Xoay qua chỗ khác... Còn nhìn nữa … Ta... Ta...

- Khục...

- Đổi hết chăn gối đi... Hồng Loan trở về... Ai … ngươi đúng là yêu tinh hại người...

- Được rồi...

….

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️