Thế Tử Thật Hung

Chương 213: Bọ ngựa đánh nhau, không biết lượng sức (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Ầm ầm...

Ánh chớp như rồng bay qua biển mây, chiếu sáng Thái Cực Điện hơi có vẻ tối tăm thành một màu sáng như tuyết.

Mấy hạt mưa rơi trên mặt đá bạch ngọc bị nứt, nhưng lúc này không còn ai chú ý thời tiết thế nào nữa.

Bịch bịch...

Tiếng bước chân hơi nặng nề làm toàn bộ Thái Cực Điện khẩn trương lên.

Thân hình Tư Đồ Hổ Vũ cao lớn xách theo cửu hoàn đao chậm rãi đi vào trong sân, giữa đôi lông mày rậm có chút cẩn trọng, nhưng không mảy may sợ hãi chút nào.

Trong những người Đại Nguyệt chuẩn bị cũng chỉ còn lại hắn.

Trong thành Trường An, người đánh được nhất chính là hắn .

Nếu hắn cũng thua thì không khác nào thiên tử bị người Bắc Tề tát một cái ngay trước mặt cả triều, thiên tử còn phải mỉm cười tiếp nhận.

Mặt Tư Đồ Hổ Vũ không có cảm xúc gì, sau khi hành lễ với thiên tử thì quay đầu nhìn về phía Tả Dạ Tử đang xách theo kiếm mà đứng:

- Thiên Nhận môn, Tư Đồ Hổ Vũ.

Thiên Nhận tức là ngàn trượng, tên Thiên Nhận môn có hàm ý so đấu được với trời cao.

Tư Đồ gia xưng bá võ lâm Thiên Nam nhiều năm. Năm xưa môn chủ Tư Đồ Nhạc Tẫn và lão kiếm thánh Chúc Trù Sơn cùng được xưng là “Đao kiếm song tuyệt, kể cả có là kiếm thánh Lục Bách Minh bây giờ cũng phải hành lễ vãn bối trước mặt hai người này. Ba người họ được xem là ba người có danh vọng cao nhất trên giang hồ của Đại Nguyệt.

Tư Đồ Hổ Vũ nhận được chân truyền cả đời của Tư Đồ Nhạc Tẫn, tuyệt đối không giống như Đường gia ngoài thì khoe khoang trong thì kém cỏi đi lên nhờ thủ đoạn. Hơn nữa tính cách của người học võ có ảnh hưởng rất lớn tới sức chiến đấu, kể cả kỹ thuật và sức mạnh ngang nhau đi nữa thì tính cách nóng nảy hiếu thắng cẩu thả cũng không đánh lại được tính cách bình tĩnh kiên cường.

Tính tình của Tư Đồ Hổ Vũ cực kỳ ổn, ngay cả Giả công công cũng đánh giá rất cao. Vương hầu tướng lĩnh trong sân sở dĩ còn chưa mất khống chế là bởi vì bên trong còn có viên thuốc an thần này.

Lúc này Tả Dạ Tử cũng nghiêm túc lên nhiều, nâng tay trước:

- Nghe đại danh “Đao Khôi của Tư Đồ công đã lâu, chỉ tiếc thân ở Mạc Bắc vẫn không có duyên được gặp, ta thay sư phụ gửi lời hỏi thăm lão nhân gia.

Tư Đồ Hổ Vũ cũng cầm cửu hoàn đao, trong đôi mắt không có một chút khinh bỉ hay khách khí, chỉ thản nhiên nói:

- Nếu có cơ hội, chắc chắn sẽ đi Bắc Tề bái kiến Tả công một lần.

Dứt lời, tiếng chiêng vang.

Cheng...

Cả sân nín thở tập trung, ngay cả đám văn thần nhìn không hiểu gì cũng đều duỗi cổ xem.

Vẻ mặt của Tống Kỵ từ trước đến nay vẫn luôn bình tĩnh như thể Thái sơn sụp trước mặt cũng không dao động, hôm nay trà trong tay lạnh rồi cũng không nhận ra mà đưa đến bên miệng nhấp một ngụm , ánh mắt khóa chặt trên người Tả Dạ Tử.

- A!

Một tiếng rất lớn, vang vọng hoàng thành.

Cửu hoàn đao trong tay Tư Đồ Hổ Vũ nặng ba mươi hai cân, đao dài gần bốn thước, trên sống đao vậy mà lại có chín cái vòng đồng có thể ngăn chặn binh khí như đao thương móc vào, cũng có tác dụng làm nặng thêm.

Tiếng hét qua đi, hai người đồng thời đột ngột vọt lên từ trên mặt đất.

Đường đao cửu hoàn của Tư Đồ gia rất mạnh, chú trọng đại khai đại hợp, hoàn toàn khác biệt với Bát Quái đao của Trương Tường, múa đao như cối xay gió nhưng lại không vụng về chút nào, nháy mắt đã tiến được vào trong mười bước.

Leng keng...

Ánh sáng lạnh lóe lên.

Lần đầu tiên trường kiếm màu đen sắc bén trong tay Tả Dạ Tử hoàn toàn hiện lên trong tầm mắt của mọi người, hoa văn hình mây dày đặc trên lưỡi kiếm, thân kiếm khắc hai chữ nhỏ “Thừa Ảnh .

Thừa Ảnh Kiếm và “Chiếu Đảm của Hứa Bất Lệnh đều là danh kiếm do danh gia thời Xuân Thu làm ra, vẫn luôn được cất trong kho của Đại Tề. Lúc Đại Nguyệt tấn công Trường An đã từng tìm kiếm, không ngờ lại nhìn thấy trong tình huống thế này.

Ting…

Một tiếng vang nhỏ giòn giã.

Tư Đồ Hổ Vũ chạy vội như hổ, đại đao trong tay che cả bầu trời, nhìn như thẳng tiến không lùi nhưng trong nháy mắt lúc đao kiếm đụng nhau thì hơi xê dịch, dùng vòng đồng trên sống đao khóa mũi kiếm, chỉ cần hơi dùng sức thì rất có thể dẫn tới tình cảnh kiếm gãy đầu rơi.

Vẻ mặt Tả Dạ Tử lạnh lùng, sau khi một kiếm thất bại bị chặn lại thì xoay chuyển mũi kiếm, dựa vào lợi thế có bảo kiếm mà trực tiếp chém đứt vòng đồng, nhân tiện chém vào trên bả vai Tư Đồ Hổ Vũ tạo thành một miệng vết thương toàn máu.

- A...

Cơ bắp toàn thân Tư Đồ Hổ Vũ căng lên, mặc kệ lưỡi kiếm đâm về phía bả vai mình, lưỡi đao vẫn chém về phía trước nhữ cũ, bày ra tư thế dùng thương tổn để đổi mạng.

Người xem xung quanh đó ngay cả mắt cũng không dám chớp. Trương Tường nắm chặt chuôi đao, Giả công công cũng hơi nheo mắt, phân tích làm sao để phá chiêu chắn chiêu.

Vèo...

Giọt máu từ bả vai căng cứng của Tư Đồ Hổ Vũ bắn ra, lưỡi đao cũng chém đến trước ngực của Tả Dạ Tử.

Đương nhiên Tả Dạ Tử không muốn đổi mạng, tay trái nâng lên, ngón tay luồn vào vòng đồng của sống đao, lưỡi đao gần trong gang tấc chỉ dừng ở trước ngực một thước.

Tư Đồ Hổ Vũ lợi dụng cơ hội này, đột ngột nện chùy về phía Tả Dạ Tử, đồng thời lưỡi đao xoay chuyển muốn bẻ gãy ngón tay Tả Dạ Tử.

Chỉ cần bị một cú nện mạnh như thế này đập trúng, Tả Dạ Tử bị đập văng ra ngoài sẽ không thể kịp thời rút ngón tay về, đương nhiên sẽ bị sống đao xoắn đứt. So sánh như vậy thì rõ ràng vết thương nhỏ trên cánh tay của Tư Đồ Hổ Vũ vẫn đỡ hơn.

Những người học võ trong nghề nhìn thấy cảnh này, trong mắt lập tức lộ ra sự kích động, mới định há miệng nói hay thì ngay giây sau đã cứng đờ tại chỗ.

Bang...

Chỉ thấy một đầu chùy vừa nhanh vừa mạnh của Tư Đồ Hổ Vũ đánh về phía trán Tả Dạ Tử, mà Tả Dạ Tử giam chặt Cửu Hoàn đao đến mức không thể đỡ được, thậm chí không nhúc nhích nổi.

Sau khi đầu Tư Đồ Hổ Vũ bị đụng một cái, cơ thể lung lay mấy lần, nhìn đối phương khó tin.

Ngây ra chỉ trong nháy mắt.

Khóe miệng Tả Dạ Tử hiện lên nụ cười lạnh, ánh mắt đột nhiên trở nên tàn bạo, lật tay cũng dùng đầu chùy đập về phía trán của Tư Đồ Hổ Vũ.

Bang...

Lần này có hiệu quả.

Thân hình cao lớn của Tư Đồ Hổ Vũ như bị chùy đập một cái, cả người lảo đảo lùi lại mấy bước, trong mắt tràn ngập tơ máu, nháy mắt chảy hai hàng máu mũi.

Bịch bịch bịch...

Cả sân lặng ngắt, nhìn Tư Đồ Hổ Vũ lùi ra ngoài tận bốn năm bước, chắc chắn là đã bị đập cho choáng, lảo đảo mấy bước đã ngã ra đất rồi lại bật dậy nhanh chóng, lấy đao chống mới đứng vững được.

- ...

Vương hầu tướng lĩnh tại đó đều ngạc nhiên, ngay cả tiếng kim rơi trước Thái Cực Điện cũng nghe rõ mồn một.

Lạch cạch...

Chén trà trong tay Tống Kỵ rơi xuống lăn vài vòng trên đất, đôi mắt âm u, dựa vào trên long ỷ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️