Long Kỳ bay phấp phới trước Thái Cực Điện, trên ghế rồng của Tự Tống Kỵ có thể thấy cổng Thừa Thiên và cổng Chu Tước, đường lớn Chu Tước băng qua toàn Trường An cho đến tận chân trời.
Xung quanh quảng trường Bạch Ngọc gần như toàn bộ đều tập trung trên của Đại Nguyệt, ngồi thẳng lưng yên lặng như tờ cùng chờ đợi có vẻ không quan trọng nhưng trận đấu nhỏ lại liên quan đến uy nghiêm của hai nước.
Vì đại nội tổng quản Giả công công có địa vị trên khắp bốn phương nên đã đứng ra chủ trì trận đấu này. Mặc áo bào màu đỏ tay cầm phất trần bước xuống ngự đi đến chính giữa sân nói:
- Mấy ngày gần đây sứ thần nước Tề đã yết kiến thánh thượng , hai nước cùng chung sống hòa bình thường xuyên lui tới qua lại. Đại Nguyệt ta thượng võ, phố phường hay nông thôn đều có người tài xuất chúng, thánh thượng có ý định ra mười võ tướng để khích lệ võ thuật cho quân nhân. Hôm kia nghe nói sứ thần muốn dùng võ để kết giao, tỷ thí võ cùng binh sĩ Đại Nguyệt ta thánh thượng đã đáp ứng vì thế hôm nay đặc biệt dựng võ đài trước Thái Cực Điện xem binh sĩ hai nước không cần so đo hiềm khích trước đây thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ trong lòng...
Cái gì gọi là "dùng võ để kết giao" cùng lắm chỉ là bề ngoài thôi. Bắc Tề Đại Nguyệt đến nay mới chỉ đình chiến chứ không phải ngừng chiến, trận đấu này vốn dĩ là hai nước tranh phong lại làm giống như đại hội võ thuật ngay chính tiểu viện, cái câu 'chủ yếu là kết giao thắng thua chỉ là thứ yếu' trên thực tế chính là liều mạng đấu.
Giọng của Giả công công giống giọng của vịt đực nhưng lại cực kỳ to và rõ ràng, mấy nghìn người quanh đây đều có thể nghe rõ, các sứ thần Bắc Tề còn lại đứng dậy khom người tạ ân thiên tử trước điện.
Giả công công nói xong mấy lời khách khí thì vung phất trần trong tay ngự lâm quân mang toàn bộ binh khí có thể di chuyển bốn phía:
- Quy củ của quân nhân một người đứng người kia nằm xuống. Người ta thường nói 'đao kiếm không có mắt', ai vào sân đấu thì sống chết tự chịu, nhưng lòng mang võ đức mới là quân nhân, thắng thua cũng được. Các vị, bắt đầu!
Keng.
Đồng la cao cỡ nửa người gõ vang, trước Thái Cực Điện bắt đầu huyên náo, đồng loạt nhìn về hàng ngũ sứ thần Bắc Tề.
Tay Tống Kỵ bưng chén trà, nét mặt bình thản không biết đang nghĩ gì.
Đám người hộ vệ Trương Tường, Lưu Vân Lâm bảo vệ xung quanh thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn đám mây trên hình như đang lo lắng không biết có mưa quấy rầy hứng thú thánh thượng không.
Thái hậu sau bức màn hạt vì ngày thường cũng rảnh rỗi lúc này hiển nhiên có chút hứng thú ngồi thẳng người chăm chú chờ đợi.
Còn Hứa Bất Lệnh lại quan sát Thái hậu, không có chút hứng thú đối với cảnh tượng bên dưới.
Giẫm đạp.
Sau khi tiếng chiêng vang lên, một bóng người dẫn đầu xuất hiện trên quảng trường.
Tả Dạ Tử cầm kiếm sải bước đi về phía trước, đối với hàng nghìn ánh mắt nhìn chằm chằm giống như không thấy, đi thẳng qua hơn mấy chục cột lửa, thẳng đến giữa quảng trường, cúi người hành lễ nói:
- Ngoại thần Tả Dạ Tử tham kiến thánh thượng Đại Nguyệt.
- Miễn lễ.
Tống Kỵ giơ tay áo có hình rồng, mây trôi nước chảy nhìn về đám thiếu niên tuấn kiệt đang ngồi:
- Tả Dạ Tử là đệ tử thân truyền quốc sư Tề quốc, tài nghệ không tầm thường, có ai dám ứng chiến không?
Bên cạnh quảng trường, nhóm người trẻ tuổi tụ tập rất nhiều dưới mái hiên, nhiều nhân tài Trường An nhìn nhau vài lần, muốn bước lên thử sức.
Nhưng Tả Dạ Tử không có ý yên lặng chờ đợi, lại hành lễ thiên tử Đại Nguyệt lần nữa, lớn tiếng nói:
- Hôm nay ngoại thần Tả Dạ Tử muốn dùng một thân võ nghệ đến đây lãnh giáo, bệ hạ đã đáp ứng dùng quy cũ của người tập võ là vinh hạnh của tại hạ. Bất quá luận bàn cũng cần có phần thưởng, ở đây lại có mặt nhiều rường cột của Đại Nguyệt, nếu chỉ xem mấy tiểu bối đánh nhau e rằng không có hứng thú.
Ngay khi lời đề nghị này được nói ra, đã thu hút ánh nhìn của mọi người.
Tống Kỵ bưng chén trà, sắc mặt không chút thay đổi:
- Ngươi muốn thường gì?
Tả Dạ Tử mang theo thanh phong ba thước, đảo mắt nhìn về phía đám vương hầu:
- Nghe nói bệ hạ có ý lập Thập Võ Khôi, nếu hôm nay trước Thái Cực Điện thần đoạt giải nhất, hoàng đế có thể ban thưởng kim biển 'đệ nhất thiên hạ' cho ngoại thần không?
Vừa nói xong toàn trường xôn xao.
Trương Tường cau mày nắm Nhạn Linh Đao, lạnh lùng nói:
- Khẩu khí của ngươi thật lớn, cứ tưởng là chỉ muốn một vị trí Võ Khôi, không ngờ lại nghĩ đến 'Đệ nhất thiên hạ'. Đúng là ếch ngồi đáy giếng không biết trời cao đất rộng!
Trương Đình Báo căm tức:
- Chỉ là lãnh giáo lẫn nhau, cho dù có thắng cũng không thể gánh được cái danh đệ nhất thiên hạ như ngươi nói. Kim biển đệ nhất thiên hạ của Đại Nguyệt ta, nếu ở Bắc Tề chẳng phải sẽ làm cho người trong thiên hạ chê cười...
Những lời mỉa mai ồn ào vẫn tiếp tục.
Tống Kỵ hơi nhíu mày, hiển nhiên cảm thấy nhóm thanh niên phía dưới quá ồn ào, hắn vốn có ý muốn lập 'thiên hạ đệ thập', mặc dù muốn ban ' Đệ nhất thiên hạ' cũng không có ai phục.
Trong mắt Thái hậu tràn ngập tức giận quay đầu sang nói nhỏ:
- Không được, tiểu tử này còn điên cuồng hơn cả ngươi, người tài trong thiên hạ xuất hiện lớp lớp, nhưng từ xưa đến nay dám xưng 'Đệ nhất thiên hạ', lại ít càng thêm ít...
Hứa Bất Lệnh lắc đầu cười khẽ, cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, cuối cùng ánh mắt rơi ở trên người Tả Dạ Tử.
Sự khác biệt giữa kiêu ngạo và tự phụ, dám ở trước Thái Cực Điện nói lời này ít nhất cũng phải có đủ dũng khí.
Trong số các quan lại, tính khí của Ngự Sử Tề Tinh Hàm là nóng nảy nhất, đứng dậy châm chọc:
- Tiểu bối luận bàn trước mặt bậc trưởng bối như trò đùa. Mặc dù thánh thượng bằng lòng ban thưởng kim biển, ngươi chỉ là tiểu bối chưa có chức quan, lại dám đoạt danh xưng 'Đệ nhất thiên hạ' trước mặt trưởng bối? Chẳng lẽ sư phụ ngươi không chỉ giáo ngươi như thế nào là khiêm tốn, tôn ti lớn nhỏ sao?
Bình thường mọi người đều cho rằng Tề Tinh Hàm như cục đá thối ở hố xí, nhưng khi mắng chửi ở trường hợp này lại làm mọi người xung quanh gật đầu đồng ý.
Tả Dạ Tử giơ tay lên, ánh mắt lộ ra cương quyết:
- Sư phụ của ta tự nhiên sẽ giáo huấn tôn ti lớn nhỏ, nhưng cũng dạy 'võ vô đệ nhị'! Tả Dạ Tử ta mới hơn hai mươi, nếu hôm nay có thể đứng ở trước mặt hoàng đế Đại Nguyệt đến cuối cùng, mười năm nữa cũng không có gì thay đổi, lấy được kim biển 'Đệ nhất thiên hạ' có gì không thích hợp? Nếu các ngươi không phục thì tới lấy đi, hà tất gì phải dùng công phu miệng lưỡi luận cao thấp?
Lần này Tề Tinh Hàm nghẹn lời.
Đây chủ yếu là tranh văn đấu võ, người ta nói tú tài gặp quan binh, có lý cũng không nói được, quân nhân chỉ nhận kẻ đang đứng, nếu bị một tiểu bối đánh bại ở ngay trước mặt thiên tử, thì hắn đúng là đệ nhất. Còn để cho đám người như Giả công công lên đoạt lại… Đại Nguyệt càng không thể gánh nổi mặt mũi.
Thái úy Lưu Bình Dương vốn là quân nhân, lúc này Tả Dạ Tử chọc giận, tức giận vỗ bàn nói:
- Thánh thượng đã quyết định mười võ tướng, ngươi lại là ngoại thần Bắc Tề, có tài đức gì muốn đệ nhất thiên hạ của Đại Nguyệt ta? Ngươi nên đi đòi quân chủ Tề quốc của mình.
Lời này hơi quá mức, ngay cả Tống Kỵ cũng nhíu mày.
Quả nhiên, Tả Dạ Tử nghe vậy khóe miệng giật giật, giang tay nhìn về phía văn võ bá quan:
- Thiên hạ thái bình, ông trời nhìn xuống. Hoàng đế Đại Nguyệt đã chỉ đỉnh mười võ tướng, sao Tả Dạ Tử ta không đoạt được? Chẳng lẽ trong mắt chư vị, tầm nhìn của hoàng đế Đại Nguyệt chỉ ở trong cửu đạo hai trăm tám mươi châu, ngoài lãnh thổ như Lĩnh Nam chưa quy hàng không được xem là thiên hạ? Quân chủ nước Tề ta thưởng thức anh hào thiên hạ, nhưng cho tới bây giờ không để tài tuấn của Đại Nguyệt vào mắt!
- Ngươi...
Lần này Lưu Bình Dương nổi trận lôi đình, vẻ mặt giận tái xanh một câu cũng không nói được. Thêm mắm muối nói tầm mắt thiên tử nhỏ hẹp, hắn là Thái úy thống lĩnh binh mã Đại Nguyệt, những lời này là đại nghịch bất đạo.
Sau khi bị đối phương túm lấy đuôi, cả quảng trường đều im lặng, Tề Tinh Hàm suýt chút nữa bị đồng đội như heo này chọc tức chết.
Ánh mắt Thái hậu đầy căm tức nhưng không làm gì được, chỉ có thể liếc mắt nhìn Tống Kỵ, xem hắn sẽ làm gì.
Tống Kỵ lại thoải mái vỗ tay một cái:
- Ăn nói lanh lẹ cũng không biết võ nghệ thế nào. Nếu hôm nay ngươi có thể trụ đến cuối cùng, trẫm ban thưởng cho ngươi kim biển 'Thanh Khôi', còn ' Đệ nhất thiên hạ' có bản lĩnh thì mười năm sau quay lại lấy.
Ý nghĩa của 'Thanh Khôi' rất đơn giản và rõ ràng, chính là thủ lĩnh của người trẻ tuổi, so với Thập Võ Khôi chia ra danh tiếng cũng không kém, xử trí như thế có thể nói rất khéo léo.
Chẳng qua thủ lĩnh thanh niên Đại Nguyệt ở Bắc Tề cũng không dễ nghe.
Mấy thiếu niên như Tư Đồ Hổ Vũ, Đường Cửu Nhi còn có Trương Đình Báo chuẩn bị hôm nay ra sân nóng nảy, kim biển Thập Võ Khôi bọn họ không dám đoạt, nhưng 'Thanh Khôi' lại có thể tranh, võ vô đệ nhị, đều là thanh niên xấp xỉ nhau, thắng hay thua khó mà nói.
Mà Tả Dạ Tử đứng ở giữa quảng trường vẫn nói một cách ngạo mạn, sau khi nghe lời của Tống Kỵ giơ tay lên nói:
- Tạ bệ hạ ban ân, mười năm sau ngoại thần sẽ giữ lời hẹn đến lấy kim biển 'Đệ nhất thiên hạ'.
- Hừ.
Lời này chọc giận cả triều văn võ, Lưu Bình Dương giận dữ vỗ bàn:
- Trường Nhuận, ngươi lên.
Lưu Trường Nhuận ngồi ở phía sau, vốn cũng không ưa thái độ phách lối của ngoại thần Bắc Tề, không chút lưỡng lự đứng dậy đi thẳng xuống bậc thang, lấy một cây đại thương trên giá binh khí đến bên cạnh Tả Dạ Tử...