Thế Tử Thật Hung

Chương 207: Mây đen áp thành (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Boong

Boong

Tiếng chuông hùng hậu ngân vang khắp hoàng thành và phố xá bên cạnh. Mây đen nặng nề lấy tư thế chèn ép mà giăng đầy bầu trời thành Trường An, thỉnh thoảng một trận sấm sét xẹt qua biển mây khiến cho ngày mười tám tháng hai ở Trường An tăng thêm mấy phần áp lực và trang nghiêm.

Mây đen che kín bầu trời, mưa gió sắp tới.

Thời tiết ngột ngạt vẫn không ảnh hưởng đến chúng sinh muôn vẻ dưới bầu trời. Văn võ bá quan, vương hầu công khanh mặc triều phục chỉnh tề băng qua Ngự đạo dưới cửa cung.

Dân chúng bình thường thì càng thêm sinh động, trời mới sáng đã tụ tập ở phố chợ gần hoàng thành, mồm năm miệng mười thảo luận sự kiện sắp được cử hành hôm nay.

Tập tục coi trọng võ của Đại Nguyệt đã ăn sâu vào xương máu, không có gì hấp dẫn hơn so với việc người học võ thi đấu. Mà chuyện này một khi đặt ở giữa hai đất nước thì không chỉ đơn giản là xem náo nhiệt.

Từ xưa tới nay, không gì có thể làm phấn chấn lòng người hơn là sự hùng mạnh của một đất nước. Mà ở trước mặt Man Di kém văn hóa thể hiện ra sự hùng mạnh tự nhiên là việc có thể thể hiện rõ nhất sự cường thịnh ấy trong thời bình. Nhìn qua chỉ như là dùng võ bình thường để giao đấu kết bạn, nhưng kết quả lại liên quan đến tâm lý phân tranh cao thấp giữa các nước.

Vài ngày trước sứ thần Bắc Tề ở trước điện khẩn cầu thiên tử phái mấy người trẻ tuổi đi luận bàn, việc này tương đương với một trận chiến không đổ máu. Bên trong hoàng thành còn chưa bắt đầu luận bàn, người tập võ của cả Trường An đã tập trung nhìn vào tường hoàng cung rồi. Tuy rằng dân thường không có cách nào xem trận đấu, nhưng có thể ở quán rượu quán trà nghe tin tức từ môn khách của nhà nhân vật lớn nào đó, cũng coi như là có tham dự.

Những phường đánh bạc cũng lần lượt mở các phiên giao dịch, vô số dân chúng tham gia vào đặt cược. Nhưng đặt cược lần này không phải là đặt cược ai thắng ai thua mà là đặt cược xem ai có thể ra sân thi đấu, ai có khả năng thắng cuộc cuối cùng.

Còn người thua?

Ở kinh đô Đại Nguyệt, trước mặt thiên tử, trong hàng triệu người học võ, nếu bị một Man Di yếu kém đánh bại thì sau này cũng không cần học võ nữa, đổi thành về nhà chăn bò đi thôi. Có lẽ thiên tử sẽ hạ "chiếu luận tội" để kiểm điểm tại sao mười năm trước lại làm gãy cột sống của quân nhân.

Người dân trên phố hăng hái sôi nổi, các đệ tử vương hầu ở phố Khôi Thọ cũng không khác gì.

Văn Khúc Uyển ở Quốc Tử Giám hiếm có một ngày nghỉ, vì hôm nay đệ tử vương hầu quý tộc ở Văn Khúc uyển trốn học hết, không còn một học trò nào.

Sau khi Tùng Ngọc Phù đến đọc sách sớm mà phát hiện không có ai thì cũng kích động trốn học, chạy chậm về ngõ nhỏ phố Trúc Tịch, gõ cửa lớn đang đóng chặt:

- Từ bá bá, Từ bá bá...

Rầm rầm rầm

Tiếng đập cửa cứ như gõ trống. Một lúc sau, cửa viện mở ra, Từ Đan Thanh bất đắc dĩ nhìn cháu gái ngoài cửa:

- Sao thế?

Tùng Ngọc Phù hơi kích động nói:

- Lần trước Từ bá bá đồng ý vẽ tranh giúp con, hôm nay Hứa thế tử cũng đi vào cung xem đấu võ. Chúng ta cùng nhau đi xem, người có thể ở bên cạnh lén vẽ...

Ánh mắt Từ Đan Thanh có một chút buồn rầu:

- Vẽ tranh giống như viết thơ, đều quan tâm linh cảm chợt lóe. Lần trước Thái hậu giết qua đây suýt đã đánh chết bá bá, mấy ngày nay không có tâm trạng gì...

Tùng Ngọc Phù ngượng nghịu cười:

- Quân tử sẽ có lòng bao dung, từ bá bá bị Thái hậu nương nương bắt nạt không phải mới là lần đầu, quen là tốt rồi... Chỉ đi xem một lần thôi mà, người học võ tỉ thí, Từ bá bá là người giang hồ đó...

Từ Đan Thanh lại thở dài:

- Vãn bối so chiêu có gì hay để mà xem? Thôi thôi, cùng con đi một chuyến, vẽ không được thì cũng đừng trách bá bá...

Nói xong về phòng lấy cây dù ra, đóng cửa lại.

Hai người cùng băng qua đường phố, sau khi đến hoàng thành thì gặp được Tùng Bách Thanh đang vào cung, dưới sự dẫn đường của Tùng Bách Thanh đi tới hành làng bên trong Thái Cực Cung.

Vẫn còn sớm, bên ngoài Thái Cực Cung nguy nga tráng lệ còn đang sắp xếp ghế ngồi lọng che, quảng trường đá bạch ngọc trước điện không có một hạt bụi, xung quanh bày đầy các loại đao thương kiếm kích, sau nữa là khán đài, vài lá cờ hình rồng cắm ở trên rào chắn khán đài. Lúc này đã tụ tập khá đông người, văn võ bá quan, vương hầu công khanh đều có, nhưng nhiều nhất là những công tử tiểu thư theo cha chú đến đây góp vui. Đa số mọi người không có chỗ ngồi, chỉ đành đứng.

Danh tiếng của Từ Đan Thanh rất lớn, thuộc loại danh sĩ chi lưu. Lúc này vào trong hoàng thành cũng có không ít những người thích sách vở văn vẻ đến chào hỏi. Tùng Ngọc Phù đi theo phụ thân và bá bá tới bên cạnh chỗ khán đài của các danh sĩ đại nho, ngắm nghía rào chắn mấy lần. Sáu trong bảy vị thế tử phiên vương tới. Ở chỗ ngồi của đội ngũ của sứ thần Bắc Tề có một người trẻ tuổi mang theo kiếm trong hoàng thành, chắc là Tả Dạ Tử được Bắc Tề phái đến khiêu chiến.

Do khoảng cách khá xa, Tùng Ngọc Phù nheo mắt đánh giá kỹ càng. Nam tử trẻ tuổi kia có lẽ chưa tới hai mươi, mặc áo đen, tướng mạo âm nhu, trông có vẻ tuấn tú lịch sự, chỉ là tóc không bó lên như của Đại Nguyệt mà chỉ là buộc lại, phần tóc xõa xuống thì đơn giản lấy dây vải quấn lại.

Thường nói lễ nghi bắt đầu từ áo mũ, cái "mũ" ở đây là chỉ phát quan. Nói nghiêm túc thì Bắc Tề cũng toàn là người Trung Nguyên, tập tục cũng giống như Đại Nguyệt. Chẳng qua sáu mươi năm trước đây đánh mất Trung Nguyên nên bị đuổi đến tận Mạc Bắc. Tất cả nam nhân Bắc Tề đều tóc tai bù xù để thể hiện không quên nỗi nhục, xin thề không lấy lại được Trung Nguyên thì không buộc phát quan, sáu mươi năm sau đã dần dần thành tập tục.

Tùng Ngọc Phù không có hứng thú với người học võ, nhìn một chút rồi lại đưa mắt sang hai bên trái phải của Thái Cực Cung. Tiếc là không nhìn thấy bóng dáng của Hứa Bất Lệnh, hơi nhàm chán mà nhìn xung quanh chờ đợi...

...

Bên cạnh Thái Cực Cung, trong Trường Nhạc Cung vẫn có dáng vẻ tiêu điều như trước. Mây đen giăng kín bầu trời làm cho cung điện vốn đã ít người lại càng thêm lạnh lẽo, chỉ có mấy nha hoàn thỉnh thoảng đi qua.

Hứa Bất Lệnh đứng ở hành lang bên cạnh tẩm điện của Thái hậu, khoanh tay im lặng chờ. Vì hôm nay phải tham gia hội nghị trong cung nên mặc chính thức một chút, áo bào thế tử màu trắng viền vàng, phía trên vẽ thụy thú, bên hông giắt ngọc bội, phát quan cắm một cây trâm phối với gương mặt lạnh lùng, hơi không giận mà uy.

Lục phu nhân không có hứng thú với tỉ thí đấu võ, hôm nay không đến đây mà ở nhà nói chuyện phiếm với Ninh Ngọc Hợp.

Nghĩ đến đây, Hứa Bất Lệnh hơi cười.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️