Thế Tử Thật Hung

Chương 194: Trong lòng bàn tay đều là thịt

Chương Trước Chương Tiếp

- Thái hậu…

Ngoài thiên điện truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn.

Hứa Bất Lệnh đợi nửa ngày, đứng ở trước vách tường trắng như tuyết bị điểm xuyết bởi những vết mực, nâng bút viết ở góc bên phải phía dưới:

- ... Duy hữu Mẫu Đơn chân quốc sắc…

Cuối năm đã hứa hẹn với Lục phu nhân, Hứa Bất Lệnh hơn một tháng không ra ngoài, ở trong phủ nghiên cứu bộ môn này. Kiếp trước có vài phần bản lĩnh hội họa, vốn định vẽ cho Lục phu nhân một bộ phác họa, chỉ tiếc đã sắp quên hết sạch. Cuối cùng chỉ có thể đổi thành bức tranh điểm xuyết mẫu đơn đơn giản, trước mắt thì có vẻ hiệu quả không tồi lắm.

Soạt soạt…

Tiếng bước chân rất nhỏ từ bên ngoài vang lên.

Hứa Bất Lệnh giả thành bộ dạng uống say, phóng đãng bất kham, để bút trên mặt đất, ngửa đầu cầm lấy vò rượu uống một ngụm lớn. Sau đó xoay người lại lộ ra gương mặt tươi cười sáng láng, chuẩn bị cho Thái hậu một ấn tượng cả đời khó quên.

Thế nhưng... .

- Lệnh nhi!

Lục phu nhân mặc váy dài xanh lam, mở lớn đôi mắt dịu dàng, ngây ngẩn đứng ở cửa. Hai tay ở bên hông nắm chặt tà váy, miệng khẽ nhếch, trên gương mặt lộ vẻ chấn động và không thể tin nổi.

Dù Hứa Bất Lệnh ngày thường bình tĩnh cũng phải kinh ngạc đến run lên. Nhất thời cảm thấy lạnh cả sống lưng, hơn nữa còn là loại lạnh từ đầu đến chân.

Sao Lục di đã giết đến đây rồi ?!

Thôi xong đời rồi!

Lông mi của Lục phu nhân hơi run, ánh mắt đảo qua Mẫu Đơn vẽ bằng mực nước trên tường, lại nhìn về phía Hứa Bất Lệnh cả người đầy vết mực mà ngập ngừng một lúc, không biết nên nói gì.

Hứa Bất Lệnh còn chưa bị dọa hết hồn, trong lòng tính toán một vòng, vò rượu trong tay lạch cạch rơi trên mặt đất vỡ tan tành. Sau đó lắc lư đi hai bước về phía trước :

- Lục di... Hì hì..

Sau đó lảo đảo, người đổ về đằng trước.

- Ối…

Lục phu nhân cuối cùng cũng bừng tỉnh, vội bước lên trước đỡ lấy Hứa Bất Lệnh. Bản thân bị thể trọng đè một cái đứng không vững, nhưng nhờ có kinh nghiệm lần trước nên vẫn đỡ được Hứa Bất Lệnh.

Lục phu nhân đỡ cánh tay Hứa Bất Lệnh, tức giận vỗ vào ngực hắn hai phát:

- Sao mà uống nhiều như thế? Thật là...

Các cung nữ cũng tay chân luống cuống chạy vào, nhưng không biết nên hỗ trợ thế nào.

Hơi thở mang theo men say của Hứa Bất Lệnh phả vào trên mặt của Lục phu nhân :

- Ừm... Uống hơi nhiều rồi...

Trước mặt mọi người, Lục phu nhân lại không có cảm giác gì, chỉ giống như trưởng bối giúp đỡ vãn bối, nhẹ giọng nhắc nhở:

- Đứng thẳng vào, đang ở trước mặt mọi người đấy...

Đáng tiếc câu này rõ ràng không thể lọt vào tai người say. Bộ dạng Hứa Bất Lệnh ngơ ngẩn, khép hờ mắt, cả người mềm nhũn như bùn nhão dựa vào ngực Lục phu nhân giả chết.

Thật mềm, còn rất lớn…

Lúc này thái hậu cũng đi vào phòng, đưa mắt nhìn thấy một đóa Mẫu Đơn chấm phá cực lớn trên tường, trong đôi mắt hiện lên vẻ kinh diễm. Ngay cả Lục phu nhân cũng không phản ứng kịp, Thái hậu đã bước nhanh đến trước vách tường, cẩn thận quan sát, ánh mắt còn rung động hơn cả Lục phu nhân khi nãy.

Tranh chấm phá như vậy ở trên phố phường không phải là không có. Để mà thật sự nói đến tiêu chuẩn, thì bức tranh này của Hứa Bất Lệnh khẳng định không thể so sánh với họa thánh Từ Đan Thanh. Nhưng câu thơ phía dưới:

- Đình tiền thược dược yêu vô cách,

Trì thượng phù cừ tịnh thiểu tình.

Duy hữu mẫu đơn chân quốc sắc,

Hoa khai thời tiết động kinh thành.

Có thể nói là vẽ rồng điểm mắt. Hai cái cùng kết hợp, ý cảnh cao lên không biết bao nhiêu lần. Thái hậu nhìn nửa ngày cũng không tìm ra được từ nào để bình luận.

- Đây... .đây...

Sự chú ý của Lục phu nhân đều đặt ở trên người Hứa Bất Lệnh, lúc này mới lần nữa nhìn Mẫu Đơn trên tường, mím môi đánh giá chốc lát mới dịu dàng nói:

- Lệnh nhi, đây là con vẽ à?

Hứa Bất Lệnh khóc không ra nước mắt, vâng một tiếng rồi lại cười hì hì.

Ánh mắt Lục phu nhân hiện ra mấy phần đắc ý, vừa đỡ Hứa Bất Lệnh vừa ngẩng đầu quan sát, càng xem lại càng thích. Thế nhưng lại thấy hơi kỳ lạ, không hiểu sao Hứa Bất Lệnh lại ở trong cung Thái hậu vẽ bức tranh này. Đang định hỏi, Thái hậu đã mở lời trước.

- Bất Lệnh, cái này là vẽ cho bản cung sao?

Thái hậu khoanh tay trước ngực, từ trên xuống dưới cẩn thận quan sát Mẫu Đơn trên tường, trong ánh mắt như có ánh sáng lóe qua.

Lục phu nhân cứng lại, cảm động mới nãy không còn sót lại gì, ánh mắt mang theo nghi ngờ nhìn về phía Hứa Bất Lệnh.

Lẽ nào... .

Hứa Bất Lệnh cười hì hì ngây ngô, không nói lời nào.

Lục phu nhân hít một hơi. Cái này rõ ràng là bức tranh vẽ cho nàng, lần trước Lệnh nhi đã nói sẽ vẽ tranh cho nàng...

Nghĩ đến đây, Lục phu nhân lạnh mặt nhìn về phía Thái hậu:

- Thái hậu nghĩ nhiều rồi, đây là bức tranh Lệnh nhi vẽ cho ta.

Giọng nói không mặn không nhạt mang theo sự châm chọc.

Sự kích động trong lòng Thái hậu bỗng chốc dừng lại, nhẹ nhàng nhíu mày. Nàng thật sự thích bức tranh này, từ nhỏ đã thấy hứng thú với mấy thứ như vậy. Hiện tại đến tận cửa cướp đồ của nàng, chẳng lẽ nghĩ nàng dễ bắt nạt lắm sao?

Ánh mắt Thái hậu từ bức tranh dời đi, nghiêng đầu nhìn sang Lục phu nhân, thản nhiên hừ một tiếng, nâng tay chỉ vào vách tường:

- Phải vậy không ? Thế ngươi mang tranh về đi.

Đôi mắt hạnh có mấy phần trêu chọc và khinh miệt, bộ dạng như nhìn một đồ ngốc.

Lục phu nhân nhíu mày, mặt lạnh xuống.

Tranh ở trên tường, mang về thế nào đây?

Trong đại sảnh trống trải đột ngột lạnh xuống, phút chốc giống như một lần nữa rơi vào những ngày mùa đông lạnh giá.

Các cung nữ bên ngoài câm như hến, cẩn thận cúi đầu di dời bước chân trốn sang một bên.

Ngực Lục phu nhân phập phồng, sự căm tức trong mắt hiện lên rõ rệt. Nghĩ tới hộp son vừa rồi, lại đến hộp điểm tâm, nàng cứ cảm thấy có gì đó không đúng...

Lục phu nhân im lặng một lúc, bỗng tỉnh táo lại, vẻ mặt không thể tin nổi, vỗ nhẹ Hứa Bất Lệnh hai lần:

- Lệnh nhi? Lệnh nhi? Bức tranh này của con có phải cho ta không?

Hứa Bất Lệnh chỉ cảm thấy như rơi vào hầm băng, muốn chết cũng không được, vấn đề này thật không dám trả lời.

Nói bức tranh này là cho Lục phu nhân thì mọi cố gắng hôm nay đều uổng phí. Đừng nói làm Thái hậu vui vẻ, Thái hậu không cho ngươi trùng tu Thiên điện đã khách sáo lắm rồi.

Mà nói bức tranh là cho Thái hậu thì... .

Nhìn thấy đôi mắt Lục phu nhân hiện vẻ đau lòng, Hứa Bất lệnh cảm thấy xương cốt mềm nhũn. Ngay cả Tỏa Long Cổ làm tính mạng đáng lo, cũng không thể nói ra lời nói làm tổn thương người được. Lấy tính cách của Lục phu nhân, chỉ cần trong lòng có một lỗ hổng thì cả đời không thể khép lại.

Hứa Bất Lệnh không do dự chút nào mà cười hì hì, hai mắt nhắm tịt lại tựa vào trên vai Lục phu nhân.

Tiếp tục giả chết!

Lục phu nhân vừa tức vừa giận, mắt thấy Thái hậu khoanh tay cười ẩn ý, đành phải lay lay Hứa Bất Lệnh mấy cái:

- Lệnh nhi, con nói rõ ràng xem nào, miễn cho Thái hậu hiểu lầm... Lệnh nhi...

- Hì hì... Uống say rồi...

- Con… Đang nói chuyện với con đấy...

Thái hậu đứng ở bên cạnh, trong lòng tự hiểu bức tranh này chắc chắn là cho nàng. Hứa Bất Lệnh không dám nói ra nên mới giả ngốc.

Nhìn thấy Lục phu nhân lải nhải ép Hứa Bất Lệnh nói, Thái hậu cũng thôi ý nghĩ châm chọc khiêu khích, bước lên khuyên nhủ:

- Hồng Loan, thôi quên đi. Lệnh nhi uống rượu, ngươi đưa Lệnh nhi trở về nghỉ ngơi đi.

Lục phu nhân thấy Hứa Bất Lệnh say bất tỉnh nhân sự không phản ứng nàng, hiển nhiên hơi tức giận. Nhưng ngại đang ở trước mặt Thái hậu nên không thể làm mất thể diện, chỉ có thể lưu luyến nhìn bức tranh trên tường. Giúp Hứa Bất Lệnh bước ra cửa, còn không quên lạnh lùng nói:

- Thái hậu, hôm nay Lệnh nhi say rượu náo loạn, làm bẩn vách tường. Đợi một lát ta gọi người đến rửa sạch.

Lời này ý tứ rõ ràng là:

- Tranh không thuộc về ta thì ngươi cũng đừng nghĩ có được!

Đáng tiếc nơi đây là địa bàn của Thái hậu, không do Lục phu nhân làm chủ.

Thái hậu ôm cánh tay, bộ dáng như không ngại chút nào:

- Không sao, cũng đẹp đấy chứ. Bản cung không phải kiểu phụ nữ ngu dốt không hiểu thơ ca, làm sao sẽ làm ra chuyện đốt đàn nấu hạc.

Tuy đã rất kiềm chế, nhưng từng câu vẫn mang theo dao nhọn đâm vào lòng người.

- Ngươi…

Bị ngầm so sánh là loại "phụ nữ ngu dốt đốt đàn nấu hạc", Lục phu nhân tức đến xanh cả mặt. Nhưng nàng không có lý do gì để mắng ngược lại, đành phải đỡ Hứa Bất Lệnh, bước chân nặng nề ra khỏi cửa.

Thái hậu nhìn theo hai người lắc lư đi xa, mới lần nữa đi đến trước bức tranh, giương mắt cẩn thận đánh giá hoa Mẫu Đơn trên tường. Bộ váy đỏ ở trong cung điện lạnh lẽo lại cực kỳ lóa mắt, giống như khiến cho Mẫu Đơn càng động lòng người hơn.

Lúc này Xảo Nga và mấy cung nữ mới dè dặt đi đến trước mặt, đi sau Thái hậu thưởng thức bức tranh.

- Thật đẹp...

- Đẹp thật đó...

Thái hậu cho những câu tán thưởng bên tai là không khí, trong con ngươi hiện lên vài tia sáng lạ, nâng tay lên sờ đôi môi như cánh hoa mà thất thần.

Xảo Nga đánh giá vài lần, cảm thấy hôm nay Thái hậu có gì đó khác lạ, giống như... như trong một buổi sáng đã khiến cho phiền muộn mười năm trong thâm cung quét sạch sẽ, khôi phục lại bộ dáng cô gái nhỏ khi xưa...

Xảo Nga do dự một chốc, vẫn mở miệng nhắc nhở:

- Thái hậu, bức tranh này phải làm sao đây?

Thái hậu lấy lại tinh thần, nhìn về phía Hứa Bất Lệnh rời đi, lắc đầu:

- Giữ đi, đừng để trong cung biết được, về sau khóa cửa lại.

- Vâng...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm -6%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️