Thấy Lục phu nhân bước vào chính điện với vẻ mặt nghi hoặc, Thái hậu thầm nghĩ có chuyện không hay. Nếu để vương giấm chua của kinh thành biết rõ bảo bối của nàng quỷ quyệt nói suông, chạy đến chỗ mình để lấy lòng thì nhất định sẽ giết Hứa Bất Lệnh mất...
Tâm tình Thái hậu thay đổi nhanh chóng, đành phải tỏ vẻ bình tĩnh ngồi xuống ở trên chiếc giường mềm mại, nghiêng đầu chỉ ra vị trí bên cạnh:
- Ngồi đi, Đình nhi cũng tới đây...
Vẻ mặt Lục phu nhân nghi hoặc, đi tới chiếc giường ngồi xuống, nhìn về phía môi Thái hậu như thể đang muốn xem nhãn hiệu.
Tiêu Đình thận trọng đi đến bên cạnh, vừa nhìn Thái hậu thì đã khoa trương "Oa" kêu lên:
- Trời ơi! Cô cô, sao hôm nay ngài xinh đẹp như tiên nữ thế, đặc biệt là màu son này, thật xứng. Ai chọn cho ngài vậy? Xảo Nga chỉ biết mua loại đắt tiền chứ không có khả năng...
Lời vừa nói ra, chính điện bỗng trở nên yên ắng lạ thường.
Sắc mặt của Thái hậu thay đổi, giận dữ nói:
- Người đâu, kéo ra ngoài đi hầm.
Tiêu Đình mặt đơ ra, ánh mắt đầy khó tin!
Dựa vào cái gì?
Một số tiểu cung nữ vội vàng bước vào kéo Tiêu Đại công tử ra ngoài.
- Ôi cô cô, ta khen mà, đừng... Đình nhi sai rồi, trông không đẹp chút nào... Đừng, không, đừng...
- ...
Không khí trong điện thật kỳ lạ.
Lục phu nhân cau mày, kìm nén mọi loại cảm xúc trong lòng, hai tay đặt trên gối, nghiêng đầu kêu một tiếng phi nhẹ:
- Hiếm khi Thái hậu ăn mặc lộng lẫy như vậy, thật hiếm thấy...
Thái hậu khẽ cười hai tiếng, tựa vào chiếc giường êm ái như thường lệ:
- Lễ nghi bắt đầu ở y phục. Thật vất vả Bất Lệnh mới tiến cung một chuyến, nên tự nhiên phải trang trọng... Bổn cung thường không xuất cung. Loại Trà Hoa Chi này do A Cửu đề cử, vì vậy bổn cung đã nhờ Bất Lệnh mang theo.
Lục phu nhân không khỏi nghi ngờ:
- Thật sao? Vừa mới mang đến đã dùng liền?
- Ừ, vừa rồi Bất Lệnh uống say, nên đã đưa đi nghỉ ngơi. Bổn cung không có việc gì nên tự mình tô lên môi, thấy thế nào?
- ...
Lục phu nhân cẩn thận nhìn, lông mày lộ ra chút nghiêm nghị:
- Nói chung Hồng Hoa Lan Mật thích hợp hơn.
Lời nói chua ngoa mang ý nghĩa đã quá rõ ràng.
- Ha ha ha...
Thái hậu gật đầu hài lòng, cười nhẹ nói:
- Bổn cung cũng thấy là chuyện bình thường, cho nên để Hứa Bất Lệnh đi một chuyến.
Lục phu nhân hít một hơi, tạm gác lại vấn đề này, quay đầu nhìn trên bàn, quả nhiên thấy một hộp điểm tâm được đặt ở đó, chiếc hộp kia rất quen thuộc.
Thái hậu thầm nghĩ không ổn, ôn nhu giải thích:
- Bổn cung thích ăn mấy thứ này, cho nên ta nhờ Bất Lệnh giúp mang theo.
- ...
Lục phu nhân hơi khó hiểu, nhưng nàng chỉ khẽ khịt mũi:
- Lệnh nhi là thế tử của Phiên Vương, thân thể ngàn vàng, sao có thể làm việc vặt...
Vì không gây rắc rối cho Hứa Bất Lệnh, Thái hậu không có ý tranh giành với Lục phu nhân như năm xưa, mà hậm hực nở nụ cười.
Ngay khi đang nói chuyện, tiếng bước chân vang lên bên ngoài cửa.
Xảo Nga gấp gáp ló đầu vào cửa điện ríu rít nói:
- Thái hậu, Thái hậu người mau đi xem... tiểu vương gia…
Khi Xảo Nga nhìn thấy Lục phu nhân đang ngồi trong phòng, vội vàng tỏ ra điềm tĩnh, nhưng tiếc là đã quá muộn.
Lục phu nhân nghĩ có chuyện gì đó đã xảy ra với Hứa Bất Lệnh, nên vội vàng đứng dậy, vẻ mặt lo lắng:
- Chuyện gì xảy ra với Lệnh nhi?
Thái hậu cũng sửng sốt, từ trên giường đứng dậy.
Xảo Nga cố gắng hết sức để làm dịu cảm xúc của mình, nhẹ nhàng nói:
- Tiểu vương gia… say rồi... Thái hậu và Lục phu nhân nên tự mình đi xem đi, nô tỳ rất khó nói...
- Uống rượu nên say…
Lục phu nhân cau mày suy nghĩ, trong lòng hoảng hốt. Lệnh nhi sẽ không mất lý trí sau khi say rượu, làm ra chuyện xằng bậy với cung nữ chứ?
Bởi vì tính cách và địa vị của mình, nên Thái hậu đương nhiên trời sinh bình tĩnh, cảm thấy phản ứng của Xảo Nga không đúng lắm, nên nhanh chóng bước ra khỏi chính điện:
- Đi xem trước một chút.
Lục phu nhân lo lắng đi theo Thái hậu bước ra khỏi chính điện, nàng không để ý đến Tiêu Đình đang bị trói trên giá, quay vào hành lang Thiên Điện, đến khi bước vào, thấy rõ tình cảnh, hai người đều sửng sốt.
Chỉ thấy những cung nữ của Trường Lạc Cung đều đang vây quanh hoa viên của Thiên Điện, nhưng lặng yên không một tiếng động, như đang thi nhau nín thở.
Lục phu nhân hơi khó hiểu nhìn tình huống trước mắt, không có vẻ như sủng hạnh cung nữ nào đó ở trước mặt mọi người, nếu làm vậy thì sớm đã dọa đám cung nữ này chạy mất dép.
Nhìn thấy cung nữ không có quy củ như vậy, Thái hậu khẽ cau mày khụ… một tiếng.
- A… Thái hậu...
Những cung nữ vây quanh bên ngoài đều giật mình, vội vàng rụt cổ lại, nhanh chóng lùi ra xa, nhường ra một con đường.
Lúc này cũng nghe thấy âm thanh từ trong phòng:
- Đình tiền thược dược yêu vô cách,
Trì thượng phù cừ tịnh thiểu tình.
Duy hữu mẫu đơn chân quốc sắc,
Hoa khai thời tiết động kinh thành....
- !!!
Thái hậu và Lục phu nhân đồng thời sững sờ tại chỗ, hoàn toàn không ngờ Hứa Bất Lệnh khi say rượu lại làm thơ ở đây.
Cả hai đều biết Hứa Bất Lệnh có thể làm thơ từ, nhưng hơi kỳ lạ là tại sao làm thơ ở đây, còn vẽ mẫu đơn, chẳng lẽ sau khi uống rượu thì có nhã hứng?
Duy hữu mẫu đơn chân quốc sắc,
Hoa khai thời tiết động kinh thành.
Thái hậu mắt hạnh trợn tròn, bài thơ này rõ ràng là dùng vật để nói người, ca ngợi vẻ đẹp của nữ nhân... Có vẻ như đó là viết cho nàng. Xét cho cùng, ở thành Trường An, người có thể được gọi là "quốc sắc thiên hương" sau cái chết của hoàng hậu, dường như chỉ còn lại một mình nàng...
Hứa Bất Lệnh đây là...
Thái hậu hơi nheo mắt, ánh mắt phức tạp sâu xa...
Ở bên kia, Lục phu nhân cũng tràn đầy xúc động, Hứa Bất Lệnh đã từng chính miệng nói nàng trông giống như mẫu đơn, bài thơ này rõ ràng là viết cho nàng.
Chỉ là tại sao phải chạy đến trong cung Thái hậu để làm thơ tặng nàng?
Chẳng lẽ là do uống quá nhiều nên có cảm xúc...
Nghĩ đến đây, Lục phu nhân mím môi chạy nhanh vào trong Thiên Điện, lại không ngờ cảnh tượng đập vào mắt khiến nàng sửng sốt ngay tại chỗ.
Cung điện hoa mỹ lộng lẫy có bức tường trắng ở ngay phía trước.
Công tử toàn thần mặc áo trắng, đưa tay cầm vò rượu uống cạn, trên mặt đất rơi vãi một vài cây bút lông...
Trước mặt nam tử là một bông hoa mẫu đơn cực to bị vẩy mực.
Nụ hoa cao tới hơn mười thước đang nở rộ.
Giữa màu đen và trắng thể hiện rõ màu sắc diễm áp quần phương.
Công tử áo trắng như đang ở giữa những bông hoa, giọt rượu khẽ tràn ra khóe môi.
Sau khi uống cạn rượu, công tử áo trắng quay đầu lại, lộ ra đôi mắt hoa đào quen thuộc kia, cho dù đã nhìn bao nhiêu lần vẫn có mị lực câu hồn.
Bốn mắt nhìn nhau.
- Lệnh nhi?
- Hí!!
Vừa nãy Hứa Bất Lệnh còn phong hoa tuyệt đại đầy phóng khoáng, trong nháy mắt đột nhiên thay đổi, cả người bất động tại chỗ...