Thế Tử Thật Hung

Chương 192: Nửa đường giết...

Chương Trước Chương Tiếp

- Tiểu vương gia lại uống rượu say...

- Có muốn…

- Giữa thanh thiên bạch nhật có biết xấu hổ không...

Oanh oanh yến yến líu ríu.

Hứa Bất Lệnh ở tứ thế tứ ngưỡng bát xoa được bế vào thiên điện, đặt lên giường, một vài cung nữ vây xem dò xét.

- Đi ra ngoài! Đang nhìn lung tung cái gì...

Vẻ mặt Xảo Nga nghiêm túc khiển trách các cung nữ, sau đó lấy một chiếc chăn bông che đi. Sau khi các cung nữ hậm hực chạy ra ngoài, Xảo Nga mím môi, cởi áo choàng của Hứa Bất Lệnh, vụng trộm bí mật xoa tay lên ngực ở vạt áo choàng trắng như tuyết, sau đó lộ ra vẻ mặt có phần thấp thỏm không yên.

Thấy Hứa Bất Lệnh vẫn chưa tỉnh dậy, Xảo Nga thử đưa tay lên sờ vào mặt Hứa Bất Lệnh.

Chẳng qua lần này lại không có vận may như vậy.

Hứa Bất Lệnh giơ tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang vuốt ve sờ loạn, mở mắt ra, bộ dạng say khướt nhìn tiểu mỹ nhân mặc cung trang trước mặt.

- A…

Khuôn mặt của Xảo Nga trắng bệch vì sợ hãi, vội vàng rút tay, nhưng không thể rút ra, vì vậy chỉ có thể lo lắng:

- Nô tỳ... đang giúp thế tử đắp chăn...

Hứa Bất Lệnh nhìn chằm chằm Xảo Nga một lúc, giống như người say rượu, cho đến khi cả người nàng cứng đờ mới ngồi dậy, buông tay ra xoa trán:

- Lấy cho ta một ít rượu... còn có bút mực, lấy thêm...

Xảo Nga chớp chớp mắt do dự:

- À, vẫn còn muốn uống...

Hứa Bất Lệnh xua tay:

- Đi mau.

Xảo Nga tất nhiên sẽ không làm trái ý của Hứa Bất Lệnh, vì vậy lấy một giá bút và một vò rượu từ phòng bên, đứng đó chờ phân phó.

Hứa Bất Lệnh loạng choạng đứng dậy, cầm lấy vò rượu đi đến trong sảnh, Xảo Nga đành phải đi theo phía sau.

Trường Lạc Cung thưa thớt người, trong tẩm điện của Thái hậu cũng không có nhiều người, tuy vì có Tiểu vương gia đến, nên cung nữ đã chuẩn bị quét dọn sạch sẽ Thiên Điện, nhưng cũng không có bày biện đồ đạc gì.

Xảo Nga và một số cung nữ theo sau lưng Hứa Bất Lệnh, vì sợ hắn say khướt sẽ làm điều gì điên rồ khi say... Say rượu sẽ mất lý trí, nếu làm ra chuyện hoang đường vô lý thì phải làm sao đây...

Nhưng điều mà những cung nữ không ngờ tới đó là Tiểu vương gia say khướt bước đến bên cạnh bức tường, đứng đó phát ngốc một lúc, trực tiếp đổ mực lên bức tường trắng như tuyết.

Ào…

Mực bay tung tóe, toàn bộ bức tường trong phút chốc bị nhuộm đen, từng đường mực theo vách tường trượt xuống mặt đất.

- A!

Mấy cung nữ bất ngờ luống cuống, nhưng không dám ngăn cản, chỉ có thể cẩn thận nhìn Tiểu vương gia phá hư.

Điều họ không ngờ là sau khi Tiểu vương gia vẩy mực xong, lại phun thêm một ngụm rượu lên tường, sau đó lấy bút lông không ngừng vẽ.

Tùy ý tiêu sái, lại không có chút logic nào.

Chẳng hạn như chiếc áo choàng trắng như tuyết cũng lấm tấm những vết mực, nhưng hắn không quan tâm.

Mấy cung nữ đều trợn tròn mắt, còn tưởng Tiểu vương gia say rượu, nhưng sau khi quan sát một hồi, dần dần cảm thấy có gì đó không đúng.

Ở góc tường bị dội mực, từ từ xuất hiện hình cánh hoa...

- ...

Ánh mắt của các cung nữ chuyển từ lo lắng sang đờ đẫn, bàng hoàng rồi đến sững sờ, ngơ ngác nhìn bóng lưng cao gầy kia.

Thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu, áo choàng trắng phối hợp với vẻ đẹp tuấn mỹ vô song, gương mặt ba phần bướng bỉnh lại tuấn tú bất phàm.

Vù vù…

Thay vài chiếc bút lông có kích cỡ khác nhau, thỉnh thoảng dùng lòng bàn tay trắng nõn của mình bôi trực tiếp lên tường. Chẳng mấy chốc, vị công tử trong bộ áo trắng như tuyết đã nhuốm mùi thơm của mực, nhưng lại không chút quan tâm.

Khi tranh dần dần thành hình, một số tiểu cung nữ há hốc miệng, Xảo Nga thì dựa vào tường si ngốc nhìn, ngay cả đứng cũng không vững.

Không biết bao lâu sau, một tiểu cung nữ mới tỉnh táo lại, muốn nói to nhưng sợ làm phiền thế tử, lo lắng thì thào:

- Xảo Nga tỷ nhanh lên... đi gọi Thái hậu... đến xem thần tiên…

- Được được được…

Xảo Nga hơi không nỡ khi phải nhìn sang chỗ khác, sau khi trằn trọc hồi lâu, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi xông nhanh về phía tẩm điện...

...

Trước đó vài tích tắc, có lẽ là khi Hứa Bất Lệnh vừa mới bị khiêng đi.

Trên hành lang của Trường Lạc Cung, một đoàn người chậm rãi đi về phía tẩm điện của Thái hậu, cung nữ có chút lo lắng dẫn đầu đi phía trước.

Tiêu Đình chậm rãi theo sau, vẻ mặt đau khổ lẩm bẩm:

- Tẩu tử, ta sai rồi...

- Ngươi không sai, vào cung thăm Thái hậu thì có gì không tốt sao?

Lục phu nhân chống tay lên eo, lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Đình, với tư thế sẽ mang Tiêu Đình đi hầm nếu dám chạy.

Lục phu nhân tự nhiên biết hôm nay Hứa Bất Lệnh vào cung, bị nha hoàn nói bóng nói gió, sau khi tỉnh lại trong nội tâm cảm thấy rất trống rỗng và hoảng sợ, một lúc lâu sau đã không thể ngồi yên được nữa.

Không phải lo lắng cho Hứa Bất Lệnh, mà lo lắng cho Thái hậu, vì hiện tại nàng không thèm quan tâm đến Tiêu Đình, hẳn là cho rằng Bất Lệnh ngoan ngoãn hơn...

Nghĩ đến đây Lục phu nhân tự nhiên hoảng hốt, tự an ủi trong lòng:

- Lần trước Lệnh nhi nói chỉ là xã giao mà thôi, Thái hậu càn quấy nhất định sẽ bắt Lệnh nhi, cho nên với tư cách là trưởng bối, nàng tự nhiên phải đi cứu Lệnh nhi...

Vừa ôm ý tưởng kỳ quặc trong đầu, Lục phu nhân ngồi xe ngựa, ma xui quỷ khiến thế nào, còn đặc biệt mang theo Tiêu Đình để khôi phục mối quan hệ giữa Tiêu Đình và Thái hậu, miễn cho Thái hậu coi trọng bảo bối của nàng.

Tiêu Đình là cháu trai ruột của Thái hậu, khi vào Trường Lạc Cung không bao giờ cần phải thông báo, cung nữ đương nhiên không để Lục phu nhân chờ thông báo, nên thành thật đưa hai người vào tẩm điện.

Tiêu Đình mặt xám như tro, rụt cổ bước đi, nhìn thấy đại đỉnh trong hoa viên lại run rẩy, cười ngượng ngùng nói:

- Tẩu tử, không bằng chúng ta trở về đi, cô cô điên rồi, nhất định do là đã ở trong cung quá lâu, không thể bị kích động...

- Phì…

Lục phu nhân nghe vậy tức giận đến trừng mắt nhìn Tiêu Đình:

- Thật thiệt thòi thái hậu tốt với ngươi như vậy, nếu biết gần đây Thái hậu đang có tâm tình không tốt, lại không biết tới đây tâm sự với Thái hậu.

Tiêu Đình khóc không ra nước mắt:

- Tẩu tử, đệ sắp bị hầm thành nước...

- Đáng đời.

Lục phu nhân khẽ khịt mũi hừ một tiếng, bước nhanh đến trước tẩm điện, phát hiện thấy cửa đại sảnh đóng chặt thì mày nhíu chặt.

- Giữa thanh thiên bạch nhật... sao lại đóng cửa...

Lục phu nhân lẩm bẩm, không đợi cung nữ báo lại, nàng đã đi tới giơ tay gõ cửa:

- Thái hậu!

Cốc Cốc Cốc…

Trong cửa chính điện đóng chặt, dường như có thứ gì đó rơi xuống đất, có tiếng vang luống cuống.

Lục phu nhân sinh nghi, mím môi, giơ tay đẩy cửa chính điện.

Trong chính điện được trang hoàng lộng lẫy, trên bàn vẫn còn những món ăn còn sót lại và rượu, Thái hậu đứng một mình bên chiếc giường, hay tay chắp sau lưng, làm ra vẻ trang nghiêm nói:

- Hồng Loan, tại sao ngươi lại đến đây?

Giọng nói rất bình tĩnh.

Chỉ là không thể lừa gạt được ánh mắt của nữ nhân như vậy.

Ngay lúc Lục phu nhân thở phào nhẹ nhõm, lại nhận ra thần sắc của Thái hậu có gì đó không đúng lắm, rất bối rối, dường như sau lưng còn đang giấu vật gì.

- Thái hậu.

- Cô cô.

Hai người bước vào chính sảnh, Tiêu Đình cúi đầu xuống, bộ dáng giống như đã làm sai điều gì đó. Lục phu nhân nhíu mày nhìn lên nhìn xuống dò xét Thái hậu, cuối cùng ánh mắt khóa chặt lên trên đôi môi kiều diễm của Thái hậu.

Thái hậu vốn dĩ bình tĩnh, nhưng khi thấy Lục phu nhân nhìn môi mình thì hoảng hốt, chỉ có thể giấu hộp son phấn ở sau lưng, nhưng trên môi lại không thể giấu được…

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm -6%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️