Thế Tử Thật Hung

Chương 188: Nếu không có quân, ta làm sao sống?

Chương Trước Chương Tiếp

Tiểu viện bao phủ trong màn mưa sương, vài chiếc đèn lồng treo trên hành lang ven hồ.

Trước khi đến giờ tắt đèn, Lục phu nhân đang dựa vào chiếc ghế dài êm ái trong chiếc khăn trải giường, trên tay cầm một chiếc áo choàng mới may cho Hứa Bất Lệnh, những đường kim mũi chỉ đều được phác thảo tinh xảo.

Trời mưa không có việc gì làm, mấy cung nữ xúm lại phụ giúp, bàn tán xôn xao:

- Phu nhân, thái hậu đã gửi thêm thiệp mời tiểu vương gia vào cung...

- Vâng, nô tì nghe cung nữ nói, mấy ngày nay thái hậu rất kỳ lạ, một mình ngồi thẫn thơ, vì ngày mai tiểu vương gia sẽ vào cung, nên từ hôm nay đã bắt đầu chuẩn bị đồ ăn, có vẻ rất long trọng...

- Hôm nay hình như tiểu vương gia đi ra ngoài...

Dù đang nói chuyện phiếm, nhưng mấy nha hoàn giống như đang báo cáo công việc, nói về những tin tức mà họ hỏi thăm được.

Lục phu nhân ngồi nghiêng trên chiếc ghế dài mềm mại, khâu từng đường kim mũi chỉ, vẻ mặt trang nghiêm và thanh thản như không quan tâm, nhưng một lúc sau, nàng khẽ thở dài, xoay người tiếp tục thêu sang một hướng khác.

Nguyệt Nô ngồi đắp chăn bên cạnh chân Lục phu nhân, cầm đế giày của Hứa Bất Lệnh, nàng biết tính tình của Lục phu nhân như thế nào, nếu nghe tiếp chỉ sợ Lục phu nhân sẽ không chịu được nữa. Nàng cười nói:

- Tiểu vương gia tính tình cẩn trọng, sẽ không đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt. Mấy ngày trước nói có hứng thú với Tùng cô nương, người xem, hiện tại tiểu vương gia ngay cả trường học còn không đến nữa.

Lục phu nhân nghe vậy thì trong lòng ấm áp, nhưng nghĩ nghĩ lại cảm thấy không ổn, nàng nhẹ nhàng nói:

- Nguyệt Nô, có phải ngươi thấy ta nhúng tay quá nhiều vào chuyện của Lệnh nhi, nên mới cùng Tùng cô nương vạch rõ giới hạn không?... Như vậy coi sao được, vậy ta chẳng phải không đáng là bậc trưởng bối sao...

- ...

Nguyệt Nô mím môi cười, không biết nên trả lời như thế nào.

Thêu hoa được một lúc, Lục phu nhân cảm thấy không thể ngồi yên, nàng đặt kim xuống, hình như muốn tìm Hứa Bất Lệnh nói rõ.

Nguyệt Nô khá bất lực nên chỉ có thể thuyết phục:

- Phu nhân suy nghĩ nhiều rồi, sau khi tiểu vương gia đến Trường An luôn nghe lời phu nhân. Nếu có thích cô gái nào, nhất định vương gia sẽ đưa đến cho phu nhân xem trước, phu nhân là người học rộng hiểu cao sẽ không ngăn cản vương gia. Tiểu vương gia nhất định sẽ hiểu đạo lý này.

Lục phu nhân mím môi thở dài:

- Khi Lệnh nhi lớn lên, càng ngày càng không nghe lời, mấy hôm trước đồng ý không vào cung, cuối cùng lại chạy vào cung, không biết trong cung đang xảy ra chuyện gì... Chỉ sợ là mấy ngày nữa, sẽ đổi giọng gọi mẫu hậu là dì...

Nguyệt Nô cười nhẹ:

- Làm sao có thể, tâm ý của tiểu vương gia đối với phu nhân, chúng nô tì đều nhìn thấy, ai mà không ghen tị với phu nhân, thái hậu chắc hẳn cũng ghen tị với phu nhân mời thường kêu vương gia vào cung, tiểu vương gia rất tốt bụng, không thể không đồng ý…

Lục phu nhân cầm kim thêu im lặng:

- Thái hậu từ trước đến giờ tính luôn như vậy, thích tranh đoạt, với ai cũng muốn tranh...

Một tì nữ đứng bên cạnh nghe đến đây, đã cười đến híp mắt, đưa ra chủ ý:

- Phu nhân, nếu không ngày mai vương gia vào cung, người có thể đi theo quan sát một chút?

Lục phu nhân mắt sáng lên, nhưng lập tức lắc đầu:

- Được rồi, Lệnh nhi tự có chủ kiến của mình, ta đi theo thì thành ra cái gì.

- Ấy... Phu nhân là đến thăm thái hậu, cũng không phải đi cùng với tiểu vương gia...

- Đúng vậy, Tiêu gia luôn biết làm ra những thứ kỳ quái, không biết thái hậu sẽ dùng cái gì để lấy lòng đứa nhỏ này. Dù sao tiểu vương gia vẫn còn nhỏ tuổi, chưa biết cái gì là lòng người, sau này không còn thân cận với phu nhân nữa thì phải làm sao đây...

Lục phu nhân lo lắng, tự nhiên càng nghe càng thấy khó chịu, cuối cùng không nghe được nữa, nàng gạt áo choàng sang một bên, xua tay:

- Được rồi, đi ngủ đi, ta tự có cách.

- Ồ...

Mấy nha hoàn cảm thấy ấm ức thay nàng, nhưng vẫn đứng dậy thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng...

...

Đêm mưa liên tục, ánh đèn mờ nhạt.

Tiếng mưa va vào mép cửa sổ văng vẳng bên tai, không lớn không nhỏ ở trước cửa phòng, vẫn như hồi nàng mới lấy chồng.

Lục phu nhân nâng gò má nhìn ánh đèn trên đài, suy nghĩ linh tinh hồi lâu, bất giác nhớ lại cảnh xưa.

Lúc đó, nàng mới mười hai mười ba tuổi, vừa mới hiểu chuyện.

Người nàng ngưỡng mộ nhất là Kim Lan tỷ muội đã lấy chồng xa ở Tô Châu, để lại một mình nàng hàng ngày nhìn những bức tường xanh và gạch trắng xung quanh, mong đến ngày được đi chơi, nàng cũng mơ tưởng được cưỡi ngựa cầm kiếm, cùng vị tỷ muội đó phiêu bạt giang hồ.

Nhưng nàng là nữ nhi xuất thân nho gia, giang hồ vốn không thuộc về nàng.

Ngày tháng trôi nhanh, chỉ chớp mắt đã đến tuổi lập gia đình.

Một chiếc kiệu hoa đậu trước cửa, nàng còn chưa nghĩ đến chuyện lấy chồng, giúp chồng dạy con, trở thành vợ của người lạ.

Là nữ nhi thế gia, khi ấy nàng không cách nào trốn khỏi cuộc hôn nhân này, nàng nhớ lúc đó mình đã khóc rất nhiều, sau đó đau khổ bước lên kiệu hoa bước vào cổng Tiêu gia.

Nói đến đây, nàng vẫn mong chờ cuộc sống khác trong tương lai, dù sao thì mẹ nàng đã dạy nàng từ khi còn nhỏ rằng phụ nữ luôn phải lấy chồng.

Nhưng nàng không ngờ sau khi bước vào Tiêu gia, thời gian như đông cứng lại, từ đó không còn ánh sáng.

Chồng nàng ốm nặng không cho người ngoài đến gần, vừa cưới xong đã dọn đến nơi này, ngày nào cũng chỉ có thể liếc nhìn phu quân trên danh nghĩa qua cửa sổ.

Nam tử đó là người tài hoa phong nhã, hắn cũng giống như Lệnh nhi, một thanh niên xuất chúng, hoàn hảo đến mức mọi phương diện không có gì để bắt bẻ.

Thật tiếc là cả hai thậm chí không nói với nhau mấy lời.

Theo đèn lồng trắng được treo trong Tiêu gia, nàng chưa sẵn sàng làm vợ đã trở thành góa phụ trong sự mơ hồ... Trong nháy mắt đã gần mười năm.

Lục phu nhân nghe tiếng mưa đêm ngoài cửa sổ, nhìn đồ đạc bày biện khi lấy chồng hồi đó, lâu rồi nàng không nhớ lại.

Lục phu nhân đã từng nghĩ kiếp này chính là như vậy, sẽ không có một chút thay đổi, cho đến ngày đầu bạc trắng, một mình canh giữ những thứ này, cuối cùng chết vì tuổi già.

Nhưng ông trời vẫn đùa nàng, hay cho nàng một điều bất ngờ.

Ngay khi nàng sắp trở nên tê liệt với cuộc sống, vị tỷ tỷ từng rất quan tâm nàng bất ngờ mang đến cho nàng một đứa trẻ.

Hứa Bất Lệnh!

Nàng đã nghe tên này nhiều lần rồi, thật ngây ngô, lại độc đoán, khát máu... Dù sao cũng không có gì tốt để nói, vừa nghe đã biết là một tên nhóc ngỗ ngược, khó dạy dỗ.

Bất quá đứa trẻ này là con của Kim Lan tỷ tỷ, vô luận như thế nào cũng phải nuôi dạy nó thành người.

Thời điểm đó nàng là nghĩ như vậy, nớm nớp lo sợ đứng ở ngoài Khôi Thọ Nhai, ở dưới Lang Vệ bảo vệ tầng tầng, nàng nhìn thấy hài tử kia.

Y phục trắng hơn tuyết, mày kiếm như mực, thắt lưng đeo gươm và bầu rượu, đôi mắt đào hoa thanh tú, so với con gái thì đẹp hơn nhiều, nhưng cũng không mất đi khí phách anh hùng mà một đấng nam nhi nên có.

Đó không phải một đứa bé, mà là một nam tử đã trưởng thành, không kém bất kỳ nam tử nào trên thế gian này.

Nàng nhớ khí đó mình ngây ngẩn cả người, đứng dưới cổng vòm hình bát giác như khúc gỗ, Nguyệt Nô khẽ véo nhẹ vào nàng, nhưng không thấy nàng đáp lại.

Cuối cùng là hắn đi đến trước mặt, giơ tay cung kính chào hỏi:

- Lục di

Nụ cười rạng rỡ kia làm nàng bừng tỉnh…

Kể từ đó, cả thế giới dường như thay đổi.

Hết thảy trước kia chưa bao giờ có, chưa hề nghĩ tới, đều ở trên người tiểu tử kia tìm được.

Nói chuyện sẽ hướng về phía nàng, thường ngày sẽ luôn chiều chuộng nàng, quan tâm nàng mỗi khi nàng không vui, thậm chí đôi khi nàng cố tình phàn nàn và hờn dỗi không hợp lý cũng sẽ xin lỗi, vì sợ nàng không hài lòng...

Nàng biết, Lệnh nhi không sợ nàng, chẳng qua là đứa trẻ này hiểu chuyện, luôn muốn nhường nhịn để nàng vui vẻ.

Một năm trôi qua nàng chưa kịp nhận ra, tưởng chừng như không có chuyện gì xảy ra, nhưng nó còn đáng nhớ hơn mọi ngày trong quá khứ...

Lục phu nhân đứng dậy dưới ánh đèn mờ, bước đến giường ngồi xuống, lấy trong gối ra tờ giấy cũ mà nàng đã đọc nhiều lần.

Thật ra, mỗi đêm nàng nghĩ lại một năm trôi qua, nàng biết mình quản quá nhiều, thậm chí còn có chút ít cố tình gây sự.

Lệnh nhi đã trưởng thành từ lâu rồi, nam nhi có một cô gái mình thích là chuyện đương nhiên, hắn tìm đến Thái hậu là chuyện đương nhiên, nàng không nên chỉ tay... Nhưng mỗi lần nhìn thấy Lệnh nhi cùng với những nữ nhân khác, lòng nàng chua xót, nàng rất sợ Lệnh nhi sẽ không còn quan tâm nàng nữa.

Ngay sau khi thức dậy mỗi ngày, nàng quên hết mọi thứ, nàng chỉ muốn biết Lệnh nhi đã đi đâu, hắn đã làm gì, đã ăn chưa, liệu hắn có gần gũi với những nữ nhân khác không...

Dù sao trong thế giới của nàng chỉ có một Hứa Bất Lệnh mà thôi, ngoài ra không có ai, một người cũng không có...

Sột soạt…

Tiếng mưa rơi tí tách bao quanh tiểu viện.

Lục phu nhân nắm chặt tờ giấy, đưa gần mũi ngửi mùi thơm của mực.

Khi nàng đang lim dim ngủ, nàng chợt nhớ đến đêm giao thừa.

Sau giao thừa, hầu như đêm nào nàng cũng nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm đó, ánh mắt có chút độc đoán bảo nàng không được cử động.

Nguyên lai Lệnh Nhi đều là giả vờ ... Kỳ thật trong bản chất vẫn là một xú nam nhân... May mắn ta là dì của hắn...

Lục phu nhân thất thần, như bị một tên xấu đè lên không thể cử động, khuôn mặt nàng dần dần đỏ bừng, hơi thở gấp gáp.

- Lệnh nhi... đừng...

Trong đêm xào xạc, có tiếng thì thầm yếu ớt.

Lục phu nhân nắm chặt quần áo, hai chân dưới váy quấn chặt vào nhau, nơi kia đã ướt đẫm, mu bàn chân cong lên xoa nhẹ trên chăn bông, có chút giống như phản kháng, nhưng lại quên mất mình là người duy nhất trong phòng...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm -6%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️