Thế Tử Thật Hung

Chương 165: Không cáo mà vào

Chương Trước Chương Tiếp

Thời gian.

Hứa Bất Lệnh đuổi ngựa về tới phố Khôi Thọ, trên đường thấy rất nhiều vũ khí, không ít quan lại vây quanh ở cuối phố, đứng trước cửa Lý gia xét nhà bắt người.

Đại Nguyệt dùng võ lập quốc, vô cùng coi trọng việc xây dựng quân đội, dám cắt xén quân lương còn nghiêm trọng hơn cả việc làm rối loạn kỉ cương khoa cử, phán cả nhà đi lưu vong đã là xử nhẹ.

Việc này cùng với việc Lý Bảo Nghĩa tham gia vào âm mưu ám sát không một chút quan hệ, dù sao Lý Bảo Nghĩa đã chết, Hứa Bất Lệnh cũng không còn tâm tư chú ý kết cục cuối cùng của Lý gia, quan trọng nhất là Tỏa Long Cổ trên người.

Đến Trường An đã hơn một năm, lão Tiêu vẫn đang âm thầm tìm hiểu nhiều việc, các loại tình báo, mật thám bừa bãi đều có, nhưng mật tin có thể giải quyết việc từ trong xương tủy thì hầu như không có một cái nào, cho dù là bằng chứng như núi đã chỉ rõ hung thủ cũng không cách nào thay đổi được cảnh khốn cùng trước mắt.

Biện pháp giải độc kia gọi là “Âm Dương Tương Hợp thật khó có thể làm cho người tin phục.

Chỉ là khi đã tuyệt vọng thì việc gì cũng có thể thử, trong tình huống đã không còn đường nào để đi, mà bất kì mật báo nào cũng không dễ có được, dù trước kia đã thất bại nhiều lần, nay lại lấy được mật báo không thể tưởng tượng, người khác cũng sẽ đi điều tra để chứng minh mật báo đó là đúng hoặc trực tiếp thực hiện.

Ngựa chạy qua con đường dẫn tới Tiêu gia, đi tới phía sau Cảnh Hoa Uyển.

Hứa Bất Lệnh quay người xuống ngựa, sửa sang lại y phục một chút, rồi đi về chỗ biệt viện ven hồ.

Bình Nam Triều phát sinh ở 60 năm trước, hoàng đế đã thay đổi ba đời, đã sớm trở thành chuyện cũ năm xưa. Phủ Túc Vương trong thành Trường An đã không có ai ở lại, càng không có khả năng để lại thư tịch, vật chứng, muốn điều tra chuyện năm đó mà không bị người ta chú ý vẫn nên đi tìm Lục di.

Mặt trời ấm áp nhô lên cao, mấy nha hoàn nhẹ giọng thảo luận chuyện tư mật nơi khuê phòng, Nguyệt Nô cầm kim châm yên lặng nghe, không khí trong sân khá yên tĩnh.

Hứa Bất Lệnh nghe Nguyệt Nô lý giải chuyện này, trong lòng vẫn hơi gấp gáp, nhưng vì không muốn đánh thức Lục phu nhân vừa mới nghỉ ngơi, mới ngồi ở bên ngoài khuê phòng, một mình cầm lấy bầu rượu tự rót tự uống.

Trong khuê phòng vang lên tiếng xột xoạt không nặng không nhẹ, mang theo vẻ mệt mỏi, ôn nhu lên tiếng:

- Nguyệt Nô…

Hứa Bất Lệnh buông bầu rượu, đứng dậy đẩy cửa phòng ra, tươi cười chuẩn bị cất lời, không ngờ vừa giương mắt lên thì nhìn thấy Lục phu nhân đứng cạnh bàn trà, bưng chén uống nước. Trong phòng rất ấm áp, Lục phu nhân khát nước, đi hài vào ra khỏi rèm che, nhưng… không mặc y phục.

Trên người Lục phu nhân chỉ mặc một cái yếm thêu hình mẫu đơn, buộc bởi sợi dây mảnh khảnh tựa như sắp không chịu nổi bộ ngực căng tròn trắng mịn. Chiếc quần trắng noãn mỏng như cánh ve ôm lấy từ eo đến chân, có lẽ là được làm từ vải gấm Thủy Vân, đặc sản của vùng sông nước Giang Nam, như ẩn như hiện lộ ra màu da và thân thể đẫy đà, ôn nhuận như ngọc.

Hai tay bưng ly nước, bọt nước theo khóe môi trượt đến cằm, lại di chuyển xuống, nhỏ lên hoa mẫu đơn, khiến vải vóc màu trắng dần dần trở nên trong suốt.

Đôi nhũ phong càng rõ ràng hiện ra.

Cảm giác cửa phòng bị đẩy ra, Lục phu nhân dời ánh mắt về phía cửa.

Kẽo… kẹt…

Sau một hồi bất ngờ, Hứa Bất Lệnh cảm thấy không ổn, vội đóng cửa lại.

Cửa phòng mở ra đóng vào chỉ nháy mắt, chỉ có tiếng “két... nhẹ vang lên.

Lục phu nhân nhìn xung quanh, cửa đã đóng kỹ, buông chén trà xuống, hơi nghi hoặc:

- Nguyệt Nô?

Hứa Bất Lệnh đứng ở ngoài cũng hơi sợ, đang suy nghĩ nên giải thích như thế nào, thì nhìn thấy Đông Quần và Nguyệt Nô đứng dưới mái hiên, trong tay bưng đồ rửa mặt, trợn mắt há mồm nhìn về phía này.

Hứa Bất Lệnh như được đại xá, thoải mái chạy đến trước mặt Nguyệt Nô, lại cứng rắn đẩy Nguyệt Nô đến trước cửa phòng. Nguyệt Nô có thể làm nha hoàn tùy thân, đầu óc khẳng định không ngu ngốc, đã biết Hứa Bất Lệnh nhìn thấy cái gì, một bộ muốn nói lại thôi.

Mặt mũi Hứa Bất Lệnh tràn đầy xấu hổ, làm tư thế “suỵt, hơi vẫy vẫy tay ý bảo Nguyệt Nô nhanh chóng đáp lại.

Tuy Nguyệt Nô bằng tuổi Lục phu nhân, nhưng thân phận ở đây lại cách xa một trời một vực, không dám làm trái ý tứ của tiểu vương gia, ánh mắt khó hiểu liếc Hứa Bất Lệnh, đi đến trước cửa ra vào:

- Phu nhân, làm sao vậy?

- Vừa rồi là ngươi đẩy cửa?

- Vâng, nô tỳ quên cầm khăn mặt nên trở về lấy.

- À... mau đi nhanh lên.

- Đúng rồi phu nhân, tiểu Vương gia đến từ trưa, vẫn luôn chờ bên ngoài tới giờ.

- A? Nhanh kêu tiểu vương gia vào đây, tại sao không gọi ta một tiếng, ngày hôm qua bị thương còn không chịu nghỉ ngơi cho tốt.

- Tiểu vương gia không muốn quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi, nên không cho nô tỳ thông báo…

- Thật sao? Hừ... coi như còn có chút lương tâm...

Bên ngoài khuê phòng, Hứa Bất Lệnh nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt nhìn Nguyệt Nô tràn đầy cảm kích.

Nguyệt Nô hạ thấp người, khẽ nở nụ cười, làm bộ trở về lấy khăn, nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi thăm một câu:

- Tiểu Vương gia, phu nhân đẹp không?

- ...

Hứa Bất Lệnh thể hiện sắc mặt đoan chính:

- Đừng nói mò, đi lấy khăn mặt nhanh lên.

- Ha ha...

Nguyệt Nô cười trộm, nhanh chóng ôm đồ rửa mặt chạy đi.

Thời gian trôi qua một chút, Lục phu nhân rửa mặt xong, khoác lên người váy dài màu lam, chỉnh tề mới bước ra khỏi phòng, cười nhẹ nhàng nhìn về phía nam tử áo trắng đang đứng chắp tay ngắm mặt trời ở trong nội viện:

- Lệnh nhi, tại sao tới lại không gọi ta?

Hứa Bất Lệnh xoay người, bộ dáng tươi cười, trong sáng, bước đến dưới mái hiên:

- Ngày hôm qua Lục di đã bôn ba cả đêm, nên nghỉ ngơi thật tốt mới đúng, dù sao ta cũng không có việc gì, chờ một chút cũng không sao.

Lục phu nhân cười dịu dàng, tự nhiên vươn cánh tay để Hứa Bất Lệnh đỡ lấy, hai người song song bước đi:

- Lý Bảo Nghĩa ăn phải gan hùm mật gấu, cũng dám ra tay với ngươi, không cho Lý gia của hắn xóa tên khỏi phố Khôi Thọ, ta đi một chuyến này chẳng phải là hai bàn tay trắng trở về. Ngươi không có việc gì là tốt rồi, về sau ít xuất hiện ở nhưng nơi loạn lạc như vậy vào buổi tối, làm một tiểu vương gia vui vẻ đi, giả mạo người giang hồ chạy tới Hổ Đài Nhai, không sợ mất mặt sao?

Hứa Bất Lệnh đỡ lấy cánh tay mềm mại, lắc đầu:

- Nghe được chút tin tức, nhân lúc rảnh rỗi thì đi xem mà thôi.

Lục phu nhân ừ một tiếng, suy nghĩ gì đó, nghĩ tới công việc mấy ngày trước:

- Đúng rồi, mấy ngày hôm trước thái hậu tìm ngươi kia mà, cũng không biết phát bệnh gì, không muốn cho ngươi tiến cung gặp nàng, lại chạy tới chỗ thánh thượng xin thánh thượng hạ chỉ nàng đi chỗ nào ngươi đều phải đi theo, hừ… nếu nàng không phải là trưởng bối, ta sẽ đuổi nàng về Hoài Nam...

Đương nhiên Hứa Bất Lệnh biết rõ thái hậu tìm mình vì cái gì, hoa sen dấu lý vẫn còn trên người hắn. Nhưng mà hiển nhiên không dám nói chuyện này ra, chỉ có thể lảng tránh, cười cười:

- Thái hậu sống trong thâm cung không ai làm bạn, đương nhiên có chút phiền muộn. Ta vào cung mấy lần, khả năng là lời nói cử chỉ ổn trọng hơn Tiêu Đình, đoán chừng là thái hậu muốn tìm ta nói chuyện phiếm quên sầu.

Lục phu nhân cũng nghĩ như vậy, nhẹ gật đầu:

- Hừ… nàng nghĩ khá lắm… Về sau không cho phép ngươi đi loạn trong nội cung, thái hậu từ nhỏ đã điêu ngoa, tùy hứng, hiện giờ lớn như vậy vẫn không bỏ tật xấu, nếu thật thích ngươi, khẳng định ở khắp nơi càn quấy xin người, ngươi tốt nhất nên tránh xa một chút.

Hứa Bất Lệnh tự nhiên đồng ý:

- Lục di yên tâm, ta chắc chắn sẽ tránh xa, thái hậu cũng không phải tri kỷ của Lục di, Lệnh nhi càng không phải bạch nhãn lang, đời này đều đứng ở trước mặt Lục di:

- Ừ...

Lúc này Lục phu nhân mới thỏa mãn.

Hứa Bất Lệnh và Lục phu nhân ở bên hồ tản bộ, hoạt động gân cốt, hơi suy nghĩ một chút, làm như vô ý hỏi:

- Đúng rồi, mấy ngày nay đều ngẫu nhiên nghe thấy người ta nói về việc giao chiến của đội buôn bên Nam Triều. Năm đó biên giới Nam Triều do tổ phụ ta phụ trách, chỉ là từ nhỏ ta chỉ thích học võ thuật, sách cơ bản không xem, đối với chuyện năm đó thật sự không biết…

Lục phu nhân phát cáu, nói một câu:

- Người Hứa gia làm sao lại không biết công lao to lớn của mình, về sau như thế nào làm Túc vương? Ừ, bất quá cũng là việc của hơn 60 năm trước, ngươi không biết cũng có thể lý giải…

Năm đó Hiếu Tông đế còn tại vị, tuy thế ba nước tranh giành, nhưng Nam Triều ở Nam Cương, núi non trùng điệp, thiếu thốn vật tư, sản xuất lương thực không nhiều, quốc lực rất yếu. Hứa lão tướng quân tự mình lãnh binh xuôi Nam, căn bản không đánh mấy trận lớn liền được Liễu Châu, đã không còn gì để nói… Lại đánh mấy trận với La Sát Quân, mà lúc trọng yếu ấy, lực lượng Đại Nguyệt quá yếu không có ngựa chiến và trọng giáp, mà ba vạn thiết quân La Sát cưỡi ngựa, tung hoành tứ phương không đối thủ, lúc đó Hứa lão tướng quân khẳng định, cả đời không một ngày rời khỏi quân ngũ, lúc phong vương đã hơn 50 tuổi mới cưới vợ...

Hứa Bất Lệnh yên lặng lắng nghe, tiếp tục cười nói:

- Ở chỗ Lục di có sách ghi lại tình hình chiến sự năm đó không?

Lục phu nhân cũng hiểu được khó có thể tái hiện lại chiến trường bi tráng năm đó, mà với tư cách là Túc vương thế tử, tùy thời có thể đưa binh tiến Bắc, hiểu rõ những việc này ngược lại là chuyện tốt, lập tức gật đầu:

- Trong lầu có sách của Tiêu gia ghi lại chuyện này, một lát ta đưa ngươi qua.

Hứa Bất Lệnh gật đầu....

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️