Thế Tử Thật Hung

Chương 163: Dự liệu

Chương Trước Chương Tiếp

Sáng sớm ngày hôm sau.

Sau ngày 15, thời tiết càng ngày càng ấm áp.

Trong vương phủ trống trải, Hứa Bất Lệnh đứng dậy, hơi mệt mỏi xoa lông mày, đứng bên cửa sổ duỗi lưng.

Tối hôm qua, sau khi trở về vương phủ, Hứa Bất Lệnh sợ Lục phu nhân lo lắng, cho nên trực tiếp chạy tới biệt viện Cảnh Hoa Uyển, báo bình an cho Lục phu nhân trước.

Lục phu nhân vừa nghe tin đã sợ đến phát khóc, đang chuẩn bị đi tìm Hứa Bất Lệnh, thấy không có việc gì, lo lắng biến thành tức giận, Lục phu nhân đi ra tìm người gây áp lực cho hoàng đế.

Hắn giống như một đứa trẻ con bị bắt nạt ở bên ngoài, nên cần người lớn ra mặt giúp đỡ vậy.

Lục phu nhân là con dâu Tiêu gia, đích nữ Lục gia, nếu không để Lý gia trả giá thì 'Tiêu Lục Hứa' còn mặt mũi gì tồn tại.

Bởi vì tin tức Hứa Bất Lệnh bị ám sát đã lan ra rất rộng, tối hôm qua đại quân gấp gáp di chuyển 800 dặm đến thành Túc Châu, tiếp theo là xem phản ứng của hoàng đế.

Ở trong vương phủ không có việc gì làm, Hứa Bất Lệnh luyện kiếm một lúc, sắp đến lúc mặt trời lên, tảo triều cũng đã xong, lão Tiêu vốn phụ tách nhiệm vụ chờ đợi tin tức chạy về báo.

- Tiểu vương gia! Tiểu vương gia!

Ở trong hành lang, lão Tiêu chống gậy chậm chạp bước tới, giơ tay từ xa nói:

- Có điều gì đó không ổn…

Hứa Bất Lệnh cất kiếm, đi đến trong hành lang, cau mày nói:

- Chuyện gì? Hoàng thượng sấm rền gió cuốn muốn chém chết Lý Bảo Nghĩa?

Đây cũng là một trong những dự kiến của Hứa Bất Lệnh, nếu hoàng đế không muốn Hứa Bất Lệnh rời khỏi Trường An, hắn chắc chắn sẽ không cho Túc Vương lấy cớ này để làm loạn.

Chẳng qua không ngờ tới, lão Tiêu lắc đầu.

- Chém là chém, nhưng quá trình không đúng.

- Chém tại chỗ? Như vậy chẳng phải quá không nể tình sao?

Lão Tiêu chống gậy suy tư:

- Theo tình huống chúng ta phỏng đoán, thánh thượng nhất định sẽ giết Lý Bảo Nghĩa để cho Túc Vương một công đạo, nếu vẫn nhớ tình cũ mà thiên vị Lý gia, Túc Vương có thể coi đây là lý do để đón Vương gia về.

- Không sai, sao vậy, có cái gì không đúng sao?

Lão Tiêu nhớ lại tình cảnh trong Thái Cực Điện:

- Ngày hôm qua Lý Bảo Nghĩa đã nhận tội, đẩy một con trai lên đầu sóng, nói con trai thiếp lập kế này để báo thù cho ca ca mình, lý do này chắc chắn không ai tin. Nhưng tiểu vương gia muốn bảo vệ Trần tứ gia sẽ không ai làm chứng cho Lý Bảo Nghĩa... khi lâm triều, Lục Thừa An Lục đại nhân, Tiêu tể tướng và các đại thần đều vạch tội Lý Bảo Nghĩa, thỉnh cầu Hoàng thượng trừng phạt Lý gia, ngay cả Thái hậu cũng bị Lục phu nhân ép phải truyền lời cho Hoàng thượng.

Hứa Bất Lệnh gật đầu:

- Sau đó thánh thượng thuận nước đẩy thuyền, giả bộ rơi nước mắt mà chém đầu Lý Bảo Nghĩa.

Lão Tiêu giang hai tay, hơi nghi hoặc:

- Theo lý thuyết là như vậy, nhưng thánh thượng hết lần này tới lần khác không giống chúng ta nghĩ, nói tổ tông Lý gia có công lao, nợ cha con trả không chính đáng, bản thân tiểu vương gia bị trọng thương, nhưng tánh mạng an toàn, Lý Bảo Nghĩa có tội, nhưng tội không đáng chết, chỉ cần chịu chút hình phạt là được.

Hứa Bất Lệnh giang hai tay:

- Như vậy phụ vương đưa ta quay về Túc Châu, thánh thượng còn cưỡng cầu giữ lại sao?

- Đáng trách là ở đây…

Lão Tiêu chống gậy cau mày nói:

- Vốn dĩ Tiêu tể tướng và Lục đại nhân muốn giết Lý Bảo Nghĩa để răn đe, miễn cho các vương gia khác bất mãn, nhưng Thánh Thượng niệm tình cũ nên không xử chết. Kết quả tập trinh ti phó sứ Lưu Vân Lâm dẫn đầu điều tra Lý gia, tìm thấy một số bằng chứng xác thực về việc gian lận cắt xén quân lương. Từ khi Đại Nguyệt lập quốc, kỷ luật quân đội luôn nghiêm minh, vì vậy thánh thượng không nói gì, ra lệnh lôi Lý Bảo Nghĩa ra ngoài chém đầu, xét nhà, trực tiếp xóa tên khỏi phố Khôi Thủ.

Hứa Bất Lệnh nhíu mày suy tư:

- Hoàng thượng an bài quần chúng bảo vệ Lý Bảo Nghĩa, lại tìm chứng cứ phạm tội, còn đi lục soát Lý gia… Là có ý gì?

Lão Tiêu nói:

- Có nghĩa là Thánh Thượng muốn chuyện chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, để không giết Lý Bảo Nghĩa. Nhưng Lý Bảo Nghĩa vẫn chết, hơn nữa chết rất thê thảm, Túc Vương là không cách nào tiếp ngài về.

- …

Hứa Bất Lệnh gật đầu, lại mở hai tay ra:

- Nói chuyện hết nửa ngày, vẫn không chịu buông tha ta. Ước chừng Lang Vệ từ lâu đã có chứng cứ phạm tội của Lý gia, bây giờ mới đưa ra ngoài ánh sáng, như vậy mới có thể danh chính ngôn thuận giết chết, lại không đến mức xử phạt quá nặng làm cho thần tử có nhiều công lao thất vọng đau khổ.

- Chính là như vậy, chúng ta phải tiếp tục chờ.

Lão Tiêu thở dài, chuyện này đã thành kết cục, nói nhiều cũng vô ích, nên chuyển chủ đề:

- Tiện thể Ninh cô nương tìm lão Bát nói người nên qua càng sớm càng tốt, xem ra là có chuyện muốn nói.

Đầu của Hứa Bất Lệnh hơi loạn, nhất thời trầm ngâm, dù sao Lý gia đáng tội chết cũng không thể thay đổi tình huống được, nếu càng thay đổi thì càng tệ hơn, cho nên không cần suy nghĩ nhiều, thế là hắn cải trang rời khỏi vương phủ.

...

Vì sự nhiễu loạn của đêm qua, thành Trường An đã ở trong tình trạng giới nghiêm, có binh lính và Lang Vệ tuần tra khắp nơi.

Hứa Bất Lệnh cưỡi một con ngựa bình thường, không đi vào tiểu viện của Ninh Thanh Dạ mà đến trước Hổ Đài phố.

Khu vực xung quanh Hổ Đài phố là nơi tập trung của người giang hồ. Ngày hôm qua, ở Nhân Nghĩa Đường xảy ra một vụ án lớn chấn động triều đình, cho nên lúc này tuần tra rất nghiêm ngặt, khắp nơi đều có Lang Vệ canh giữ, tất cả hiệp khách giang hồ đều nơm nớp lo sợ núp ở trong nhà, chỉ rải rác một ít người đi bộ trên đường phố.

Dạo quanh một vòng trên phố, tìm vị trí của thầy coi bói hôm qua, nhìn thoáng qua chỉ thấy rỗng tuếch.

Hứa Bất Lệnh nhìn xung quanh, bóng người trên đường phố thưa thớt, không có bóng dáng của tiểu nha đầu tinh quái, nhưng nghĩ lại đêm qua nhiễu loạn lớn như vậy, những người bán hàng rong ở nơi đây hẳn không dám ở lại, trong lòng mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Sau khi dừng lại một đoạn ngắn, Hứa Bất Lệnh cưỡi ngựa chuẩn bị quay trở về, nhưng nhìn thấy Ninh Thanh Dạ trong một bộ váy trắng, đội mũ màn, rất giống cách ăn mặc thường ngày của cung nữ, đang đứng ở lối vào một con hẻm, khi Hứa Bất Lệnh quay lại thì bóng dáng ấy chỉ lóe lên rồi biến mất.

Hứa Bất Lệnh cười nhẹ, nhảy xuống ngựa đi vào trong ngõ nhỏ, nhìn vị nữ hiệp duyên dáng yêu kiều mặc áo trắng trong ngõ:

- Sao Ninh cô nương biết ta sẽ đến đây?

- Công tử là người giữ lời, nếu ngày hôm qua nói đến đây nhất định sẽ đến, chắc không lừa gạt một tiểu cô nương đâu.

Hứa Bất Lệnh nhếch miệng:

- Hứa Bất Lệnh ta một khi đã nói là sẽ làm, đối với bất kỳ ai cũng thế.

Ninh Thanh Dạ không cầm kiếm, đi bên cạnh Hứa Bất Lệnh, hai tay để sau lưng.

- Nhưng tiểu nha đầu kia đã thất hứa... hẳn là có chuyền gì gấp, tiểu nha đầu kia rất hiểu chuyện, hẳn vẫn nhớ kỹ ta.

Hứa Bất Lệnh quay đầu lại mỉm cười nhìn đường phố, sau đó chuyển chủ đề:

- Vội vàng tới đây tìm ta, không phải muốn nói chia tay... khụ… tạm biệt trước khi rời đi, đúng không?

Ninh Thanh Dạ nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm túc:

- Ta đã tìm thấy manh mối Tỏa Liên Cổ.

Nụ cười có chút phù phiếm của Hứa Bất Lệnh cứng đờ, không ngờ tới Ninh Thanh Dạ đang chuẩn bị ly biệt lại đột nhiên toát ra một câu có phân lượng như vậy. Hứa Bất Lệnh khôi phục vẻ mặt lạnh lùng thường ngày, cau mày nghiêm túc nói:

- Thật sao? Nàng đừng có gạt ta.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️