Thế Tử Thật Hung

Chương 143: Tới a!

Chương Trước Chương Tiếp

Rất nhanh, Ngư Nhi cô nương làm đầu bài áp trục cuối cùng cũng đăng trường, chăm chú biểu diễn xong phần từ khúc.

Lúc này tân khách toàn trường đều bất giác khẩn trương, nhìn lên rèm châu trên lầu.

Tướng môn thế gia Đại Nguyệt, lớn nhất tự nhiên chính là Hứa gia liệt thổ phong xương, xuống chút nữa chính là thống soái quân ngũ Đại Nguyệt Lưu gia . Song phương nắm trong tay hơn mười vạn binh mã thường niên đối đầu tại Thiên Dương Quan, mặc dù ngoài mặt đều là phòng bị Bắc Tề, nhưng tình hình thực tế thế nào, đến cả trẻ nít ba tuổi đều rõ ràng.

Bây giờ con em đích hệ hai nhà đụng độ nhau trong thanh lâu, nếu Hứa Bất Lệnh thái quá bức nhân, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện.

Nghênh Xuân Lâu an tĩnh khoảng khắc, lần đầu tiên kẻ hầu không trực tiếp lên tiếng.

Lưu Trường Nhuận hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đứng dậy nói:

- Lưu Trường Nhuận ta chuộc thân cho Ngư Nhi cô nương, giá tiền Thúy Yên Các cứ nói, ngày mai tới phủ thái úy lĩnh bạc.

Đông gia mấy lầu các cạnh đài đều không ngốc, lúc này nào dám châm gió thổi lửa, vội vội vàng vàng tiến lại cười bồi:

- Vậy chúc mừng Lưu công tử ...

- Chậm đã!

Đáng tiếc, tiếng nói không hợp thời vẫn từ trên lầu vọng xuống.

Kẻ cầu có chút hoảng sợ đứng bên lan can, mở miệng nói:

- Tiểu vương gia... Nói cũng chuộc cô nương này.

- ...

Toàn trường chết lặng.

Sắc mặt Lưu Trường Nhuận tức thì trầm xuống, xoay người nhìn lên lầu hai:

- Hứa Bất Lệnh, ngươi có ý gì?

Ngữ khí rất nặng, khách nhân tại trường đều không dám lên tiếng, chỉ biết đứng nhìn.

Kẻ hầu rõ ràng bị dọa sợ, vội vàng chạy về, sau đó lần nữa đi ra nói:

- Tiểu vương gia... tiểu vương gia nói thanh lâu mở cửa làm ăn, dùng bạc nói chuyện, không có ý gì cả.

Vẻ phẫn nộ trên mặt Lưu Trường Nhuận hiện rõ không chút che giấu, nhưng thanh lâu câu lan đúng là chỗ chỉ nhìn bạc, lập tức lạnh lùng nói:

- Được, hôm nay chuộc thân cho Ngư Nhi cô nương, người nào trả giá cao hơn thì được, xin hỏi Hứa thế tử lấy ra bao nhiêu bạc?

- Tiểu vương gia nói, Lưu công tử ra bao nhiêu, hắn ra nhiều thêm một lượng.

- Ngươi ….

Hoa …

Toàn trường rộ lên tiếng xì xào, thần sắc ai nấy đều hiện vẻ khó tin. Đây nào còn là tranh hoa khôi, rõ ràng là đang đương trường đánh mặt Lưu Trường Nhuận.

Thực quyền phiên vương không chỉ có mỗi phong hào, mấy ngàn dặm cương vực từ Trần Thương đến Ngọc môn Quan, thương đạo từ Tây Vực đến Trung Nguyên đều phải đi qua hạt cảnh của Túc Vương, cộng thêm vàng bạc mỏ đồng và thuế phú trong cảnh nội Tây Lương, tính ra còn giàu có hơn cả quốc đô Nam Chiếu, chỉ đua tài lực, ngay cả Tề Vương nghèo nhất trong đám, năm họ “Tiêu Lục Thôi Vương Lý cộng lại đều không bằng được, Lưu gia hắn biết lấy gì ra so với Túc Vương?

Lưu Trường Nhuận nổi trận lôi đình, đưa tay chỉ lên trên lầu:

- Hứa Bất Lệnh, ngươi khinh người quá đáng! Có giỏi thì đi ra nói chuyện, trốn trốn tránh tránh còn giả bộ cái gì?

Tiêu Đình hớn hở xem náo nhiệt, nghe thấy lời này vội vàng đứng ra khuyên nhủ:

- Lưu man tử ngươi đừng xung động, cẩn thận bị Hứa Bất Lệnh đánh chết!

Lời này nào phải đang khuyên người, đây là đang châm gió thổi lửa!

Lưu Trường Nhuận đường đường con trai thái úy, lại xuất thân tướng môn, đương chúng bị người giẫm mặt trào phúng, há có thể cứ vậy bỏ qua.

- Đánh chết ta? Ngươi tưởng Lưu gia ta là bùn nặn chắc, đi ra đây nói chuyện với lão tử.

Ba …

Dứt lời liền chợt vỗ mạnh lên tay vịn bên người, ghế bành tức thì chia năm sẻ bảy.

Lưu Trường Nhuận nộ phát xung quan, một chân giẫm lên mặt bàn, phi thân lao đến, xông thẳng tới rèm châu trên lầu hai.

Toàn trường lập tức rộ lên tiếng kêu kinh hãi, nhưng thân thủ Lưu Trường Nhuận đặt trong lứa tuổi trẻ Trường An Thành cũng tính là hạng đỉnh cấp, người chung quanh căn bản khó mà ngăn trở được.

Soạt …

Rèm châu bị kéo rách, hạt châu bằng bạch ngọc bay tung tóe, nện lên khắp đại sảnh.

Lưu Trường Nhuận phi thân xông vào nhã gian lầu hai, “Phanh phanh … hai tiếng trầm đục truyền ra, tiếp sau đó lại là một cảnh khiến khách nhân biết chút võ nghệ tại trường chấn kinh không thôi.

Chỉ thấy Lưu Trường Nhuận vừa mới xông vào cửa sổ lầu hai, hai quyền vung qua, rào chắn nhã gian lầu hai liền bị đụng nát, một thân ảnh cường tráng bay lùi ra, công tử ngọc diện lâm phong bạch y thắng tuyết theo sát phía sau, đầu gối như cũ đè lên ngực Lưu Trường Nhuận.

- A ….

Gỗ vụn bay tứ tung, tiếng thét chói tứ khởi, thoáng chốc đại sảnh đã loạn thành một đoàn.

Lưu Trường Nhuận trùng liền hai quyền một gối, vẻ tức giận trên mặt chuyển thành kinh ngạc, thân giữa không trung vẫn cố vung ra một quyền, kích thẳng lên mặt Hứa Bất Lệnh.

Năm ngón tay Hứa Bất Lệnh như móc câu bắt lấy nắm đấm, tay phải siết thành nắm đấm, vung ra ba lượt trọng chùy đánh tới đối thủ.

Bành bành bành …

Lưu Trường Nhuận trước là đưa tay đón đỡ, cánh tay trái bị quyền đầu nện vào ngực, trực tiếp mất đi tri giác. Hai quyền tiếp sau lực lượng càng tăng thêm, một quyền cuối cùng đánh vào ngực, ngực bụng cuộn trào, một búng máu tươi phun tới.

Soạt …

Hai người rơi trên mặt đất, nện vỡ bàn gỗ, khách nhân xung quanh vội hoảng loạn né tránh.

Lưng Lưu Trường Nhuận chạm đất, khẽ rên một tiếng, cường hành nuốt về máu tươi, định xoay người đứng lại, lại không ngờ Hứa Bất Lệnh nhấc giày đạp mạnh xuống, trực tiếp giẫm lên đầu hắn.

Thân hình Lưu Trường Nhuận mới vừa nâng dậy lại bị giẫm sấp, đầu va đập xuống đất phát ra một tiếng giòn vang, cường hành nện ra một hố tròn nhỏ trên sàn nhà, cắn răng định giãy dụa, nhưng giày giẫm trên đầu lại nặng tựa nghìn cân, mặc hắn dùng lực thế nào đều khó mà động đậy mảy may.

Nghênh Xuân Lâu lớn như vậy, thoáng chốc lại an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Hứa Bất Lệnh chắp tay sau lưng, nhìn xuống dưới đất, ánh mắt lạnh lùng nói:

- Ta ra rồi, ngươi muốn nói cái gì?

- Ngươi...

Sắc mặt Lưu Trường Nhuận đỏ lên, dùng hết toàn lực định đứng dậy, lại không thể động đậy, cự lực giẫm đạp khiến hai mắt dần dần đỏ ngầu.

Gồng hết toàn lực vẫn không giãy thoát được, lại ở ngay trước mắt bao người, Lưu Trường Nhuận khí huyết dâng lên, phẫn nộ quát:

- Có gan ngươi giết ta! ! ! Tới a! !

Hứa Bất Lệnh khẽ híp mắt lại, nâng một chân lên, đạp xuống, như là giẫm một trái dưa hấu vậy.

Nếu cước này đạp xuống, đầu có cứng rắn đến mấy, kết cục sợ rằng cũng thành đống thịt vụn, chúng nhân tại trường không khỏi bị dọa cho hồn phi phách tán.

Lưu Trường Nhuận sửng sốt, phẫn nộ thoáng qua liền hóa thành hoảng sợ, muốn mở miệng nói gì đó lại đã không kịp nữa rồi.

Đúng lúc này, lão Tiêu vọt ra từ trong đám đông xem náo nhiệt, dùng quải trượng cường hành ngăn lại bàn chân đang đạp xuống.

- Tiểu vương gia, người này không giết được, giết thì lớn chuyện.

Tiêu Đình cũng bị dọa nhảy dựng, hắn biết tính tình Hứa Bất Lệnh nóng nảy xung động, giờ mà đánh chết Lưu Trường Nhuận ở đây, hắn cũng đừng hòng có kết cục tốt, vội vàng đứng ra can ngăn:

- Thôi đi thôi đi, điểm đến là dừng điểm đến là dừng, người đâu, mau đỡ Lưu công tử đi xuống nghỉ ngơi.

Mấy tên hộ vệ vội vàng chạy tới, Lưu Trường Nhuận được người nâng dậy, cắn răng nhìn Hứa Bất Lệnh hồi lâu, cuối cùng lại không dám nói gì, phất tay áo đi ra Nghênh Xuân Lâu.

Nghênh Xuân Lâu lớn như vậy, rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, hết thảy tân khách nào dám tiếp tục xem kịch, đại bộ phận đều câm như hến đứng nguyên tại chỗ. Số ít vương công quý tử thân phận cao chút đều mở miệng khuyên ngăn Hứa Bất Lệnh bớt giận.

Hứa Bất Lệnh vỗ vỗ áo bào, quét nhìn chúng nhân một lượt, sau đó quay sang đám quản sự thanh lâu đã bị dọa cho sợ mất mật:

- Mất hứng, chính mình tới lĩnh bạc, sau đó có bao xa cút bao xa.

Dứt lời, quay người về lại trên lầu.

Quản sự mấy nhà thanh lâu nào dám lên tiếng, bọn hắn cũng “nhìn ra đêm nay Hứa Bất Lệnh tới là để phá quán, là để cố ý làm nhục Lưu Trường Nhuận, hai tướng môn thế gia thường niên đối đầu, sớm đã kết ân oán sống chết, tranh hoa khôi chẳng qua là cái mượn cớ mà thôi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️