- Túc Vương thế tử chuộc thân cho Vũ Yến cô nương, Nghênh Xuân Lâu cứ việc ra giá.
Lời này vừa ra, toàn trường chết lặng.
Ngụm trà trong miệng Tiêu Đình phun đi ra, quay đầu nhìn lên lầu các tầng hai.
Ngay cả đầu bài trên đài đều không khỏi sửng sốt, ngây ngốc chưa kịp hồi thần.
Một lúc sau, tiếng ồ rộ lên khắp bốn phía, chúng nhân đồng loạt ngước nhìn rèm châu trên lầu.
Trong thanh lâu, chuộc thân cho ca cơ tự nhiên là để thu về phủ làm ấm giường, mà đầu bài Nghênh Xuân Lâu, muốn chuộc không chỉ bỏ ra bó lớn bạc, còn phải có chút địa vị, bằng không đông gia chắc chắn không chịu thả tụ bảo bồn chạy mất.
Mà giờ Túc Vương thế tử lại yêu cầu chuộc thân...
Luận địa vị xã hội, Nghênh Xuân Lâu cỏn con đoán chừng không dám không đáp ứng.
Bình thường mà nói, chuộc thân cho cô nương chỉ cần một câu: XXX công tử, bạch ngân mấy ngàn mấy vạn lượng, chuộc thân cho YYY cô nương.
Giờ lại bắt người ta tự mình ra giá...
Ai nha, nghe qua có vẻ bá khí, nhưng ngươi thân là tiểu vương gia, lại bắt thương nhân tự mình ra giá, người ta dám tùy tiện ra giá chắc?
Nói nhiều ngươi bất mãn, quay đầu tìm cớ đóng cửa thanh lâu thì làm thế nào?
Chỉ cần thương nhân đầu óc bình thường, lúc này đều sẽ chọn nửa bán nửa tặng, lưu lại tình hương hỏa với Túc Vương phủ.
Đây chính là không muốn móc nhiều bạc, lại cũng không muốn mất mặt, mới cố ý để người bán ra giá.
So với phản ứng của phần đông tân khách, trong mắt rất nhiều đầu bài ở mặt sau đều hiện rõ vẻ ngạc nhiên và đố kỵ.
Thanh danh Hứa Bất Lệnh dung mạo như thiên tiên sớm đã truyền ra khắp Trường An, hơn nữa còn là phiên vương chi tử, võ nghệ thông thần, văn thải cũng không kém, đây quả thực là thiên nhân, bình thời nghĩ đến đều cảm thấy xa không thể chạm, giờ lại nhìn trúng một ca cơ tiện tịch, đây chính là cơ hội bay lên đầu cành biến phượng hoàng.
Trên đài, trong mắt Vũ Yến chất đầy vẻ mừng trộm, vứt Tiêu đại công tử ra xa tít tắp, vội vàng khom lưng cúi đầu thi lễ:
- Tiểu vương gia thực sự chiết sát nô gia, ai ... Vàng bạc là vật ngoài thân, chỉ cần tiểu vương gia nguyện ý nghe nô gia đánh đàn ca hát, đó chính là phúc phận của nô gia.
Quản sự Nghênh Xuân Lâu tự nhiên không tiện nói gì thêm, chọc giận Túc Vương, thanh lâu này khẳng định đừng hòng mở cửa, lập tức liền cười bồi gật đầu.
Đám quý công tử dưới đài truy đuổi hồi lâu, thấy thế không khỏi cảm thấy biệt khuất, trơ mắt nhìn nữ tử mình thích bị người đoạt đi, lại không dám xen lời dù chỉ một câu, không cảm thấy khó chịu mới là lạ.
Tiêu Đình bị cướp mất đầu gió cũng hơi có chút tức giận, đứng dậy, ngửa mặt lên lầu hai hét lớn:
- Hứa Bất Lệnh, ngươi có ý gì? Có ai làm như ngươi không?
Dưới ánh nhìn đăm đăm của chúng nhân tại trường, sau bức rèm che ở lầu hai, vị thế tử trẻ tuổi phong hoa tuyệt đại kia vẫn không lộ diện.
Kẻ hầu trước là tới cửa nghe ngóng, sau đó lại lần nữa chạy đến bên lan can, tỉ mỉ thuật lại một lần lời vừa rồi nghe được:
- Tiểu vương gia nói: Tiêu Đình, còn tiếp tục lắm miệng, bản thế tử đánh ngươi.
- ...
- ? ? ?
Đám đông suy xét một phen, ai nấy đều không tiện nói gì thêm.
Trong mắt Tiêu Đình hiện đầy phẫn nộ, đưa tay chỉ chỉ lên lầu, sau đó ngồi xuống nâng chung trà, giả bộ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Quản sự Nghênh Xuân Lâu thấy thế, tự nhiên cũng không dám để Tiêu Đình thành trò cười, vội vàng sai Thúy Yên về phòng thu dọn đồ đạc, tiếp đó mời vị đầu bài thứ hai xuất trường hiến nghệ.
Rất nhiều tân khách còn đang mải xì xào bàn tán chuyện vừa rồi, căn bản không ai dụng tâm nghe hát.
Lưu Trường Nhuận cũng là tướng môn, chủ lực Lưu gia quân lại thường niên trú đóng ở bên ngoài Thiên Dương Quan, mục đích chính là phòng ngừa Tây Lương thiết kỵ đông tiến, đối với Hứa gia liệt thổ phong cương thật sự không thế nào yêu thích, lúc này mới mở miệng nói:
- Vốn tưởng Hứa Bất Lệnh đạm mạc danh lợi không màng nữ sắc, không ngờ cũng tới Nghênh Xuân Lâu chọn cô nương, đáng tiếc Tiêu công tử, hôm nay phải thất vọng mà về.
Tiêu Đình hừ một tiếng, nhỏ giọng thầm thì:
- Hắn chờ đó cho ta, đêm nay ta liền đi cáo trạng với Lục phu nhân...
Mới nói mấy câu, mỹ nhân trên đài đã biểu diễn xong. Thúy Yên được chuộc thân, tự nhiên không cách nào làm hoa khôi, Tiêu Đình vì lấy lại danh dự, chuẩn bị đứng lên đánh giá mấy câu, sau đó để Vương Bảo khẳng khái ra tiền.
Nhưng khiến tất cả mọi người đều không nghĩ tới chính là, trên lan can lầu hai, kẻ hầu đầy mắt không thể tưởng tượng chạy đến, lần nữa sảng giọng nói:
- Tiểu vương gia nói, chuộc luôn cả người này.
- ...
- Tê ….
Toàn trường xôn xao.
Hôm nay tiểu vương gia tới đây để phá quán ?
Biết ngài quyền cao chức trọng, ngài đừng ở đây bắt nạt tôm tép chứ! Có còn cho người khác chơi nữa không?
Mắt Tiêu Đình hiện đầy kinh ngạc, ngước mắt nhìn lên, thầm nhủ:
- Thằng ranh Hứa Bất Lệnh này, không lẽ còn định chơi nhất long nhị phượng?
Lưu Trường Nhuận nhíu mày:
- Sợ là chưa hết.
Không ngoài Lưu Trường Nhuận dự liệu, tiếp sau đó mỗi lần đầu bài đăng trường, ra người nào Hứa Bất Lệnh chuộc người đó, đoán chừng ngay cả tướng mạo ra sao đều không nhìn .
Một trường hoa khôi tuyển tú đang yên đang lành, cứ thế bị làm thành thế tử gọi món.
Vô số thân hào quyền quý tại trường, lại không một ai dám thốt nửa lời, cứ thế trơ mắt nhìn mỹ nhân hâm mộ bấy lâu bị người nhấc tay thu vào phòng, loại cảm giác bị hoành đao đoạt ái ngay trước mặt lại không dám lên tiếng này thực sự quá khó chịu, ánh mắt ai nấy đều chất đầy vẻ phức tạp, nhìn lên rèm châu trên lầu.
Nói là cải trắng bị heo ủi tựa hồ không quá thích hợp, rốt cuộc Hứa Bất Lệnh người ta phương diện nào cũng xứng với hai tiếng thiên nhân, bọn hắn không cách nào so được.
Nhưng đưa lên lời chúc phúc chân thành ... Mẹ nó, đây là chuyện con người có thể làm ra được chắc?
- Chuộc ...
- Chuộc ...
- Chuộc ...
Trong Nghênh Xuân Lâu lớn như vậy, mấy trăm khách nhân lại đều chết lặng, sửng sốt nhìn lên rèm châu trên lầu hai, từng tiếng thông báo lạnh tanh truyền ra từ miệng kẻ hầu, khiến bọn hắn lần đầu tiên cảm nhận được, tuyển mỹ nhân cũng có thể nhẹ nhàng đơn giản như chọn cải trắng, dù là nửa bán nửa tặng, nhiều đầu bài như vậy tính ra đâu phải con số nhỏ .
Hơn ba mươi đầu bài thanh lâu, vốn là chủ đề được phú gia công tử Trường An Thành thường treo bên mồm mỗi lúc trà dư tửu hậu, lúc này lại cứ vậy bị người đoạt mất, còn không ai dám nói nửa lời, đây tính là chuyện gì?
Đường đường phiên vương thế tử, tưởng muốn mỹ nhân có bó lớn thế gia đại tộc đưa tới vương phủ, chạy tới đây gom náo nhiệt làm gì? Không chê hạ giá à?
Chỉ tiếc vị ở trên kia hiển nhiên không thèm để ý tới cách nhìn của đám sâu kiến bên dưới, liên tiếp không ngừng chuộc đi đầu bài đăng trường.
Mắt thấy đầu bài Thúy Yên Lâu áp trục ở cuối cùng cũng sắp đăng trường, Lưu Bình Dương rõ ràng có chút bất mãn, tuy nói hắn không quá để tâm một ca cơ thanh lâu, nhưng tất cả mọi người tại trường đều biết hắn đến đây là vì Ngư Nhi cô nương, nếu thật bị Hứa Bất Lệnh đoạt mất, mặt mũi hắn biết để vào đâu.
Thế là Lưu Bình Dương gọi lại kẻ hầu, nhờ đánh tiếng với lầu trên, nói hắn xem trúng Ngư Nhi cô nương, mong Hứa Bất Lệnh nể mặt chút.
Kẻ hầu ân cần chạy lên lầu, rất nhanh liền đi xuống, thần sắc lúng túng nói:
- Tiểu vương gia nói, Lưu công tử thân là con trai thái úy, nên đặt tinh lực vào chuyện quân ngũ, há có thể hao mòn nhuệ khí ở nơi ong bướm thế này, mong ngài hồi phủ cho.
Mong ta hồi phủ...
Đây chính là bảo ta cút đi!
Lưu Bình Dương đại nộ, đứng dậy chuẩn bị mở miệng.
Tiêu Đình nhìn náo nhiệt không chê lớn chuyện, vui vẻ bưng chén trà nói:
- Lưu Bình Dương, ngươi tốt xấu cũng có chút thân phận, thanh lâu trường sở chỉ nhìn bạc, yêu thích Ngư Nhi cô nương thì dùng tiền mà chuộc là được, Hứa Bất Lệnh hắn có thể chuộc, ngươi lại không thể chuộc? Nào có đạo lý cầu người khác phải nhường cho ngươi.
- Ngươi …
Lưu Bình Dương bị đỗi cho á khẩu không thốt nên lời, nghĩ nghĩ, đành chỉ biết ngồi lại trên ghế, hung hăng vỗ lên tay vịn.
…