Thế Tử Thật Hung

Chương 139: Sự cấp tòng quyền

Chương Trước Chương Tiếp

Kẹt kẹt …

Cửa phòng tẩm điện khe khẽ đẩy ra, Cửu Tiết nương nương thân khoác cung tranh đi vào, chăm chú liếc nhìn một lượt, số Bí Vệ còn lại đều đứng ngoài gian phòng, tùy thời chờ lệnh sẵn sàng xông vào.

Lúc này thái hậu có muốn nói gì cũng không kịp nữa, nếu bị người nhìn thấy Hứa Bất Lệnh nằm trong ổ chăn với nàng, nàng còn không có mặc váy áo, không quản nguyên nhân gì, cái tiếng bất trinh chắc chắn sẽ dán lên lưng nàng. Nàng, Hoài Nam Tiêu thị, đương kim thánh thượng đều gánh không nổi cái tiếng đó.

Thái hậu cường hành đè xuống kinh hãi trong lòng, làm ra biểu tình có phần uể oải, thăm dò hỏi:

- A Cửu, sao ngươi lại tới đây?

Cửu Tiết nương nương xuất thân là người giang hồ, được tiên đế thu vào cung làm phi, tuổi tác tuy lớn, thân phận lại thấp hơn thái hậu không ít, sau khi quét nhìn khắp gian phòng một lượt, vội khom lưng cúi người hành lễ:

- Thái hậu còn chưa ngủ?

- Giống như trước thôi, đến tối liền không ngủ được.

- À... Vừa rồi thái hậu có nghe được động tĩnh?

- Sao thế?

- ... Không có gì, trong cung náo tặc, chính đang đuổi bắt...

Trong lúc nói chuyện, Cửu Tiết nương nương vẫn một mực liếc nhìn ngóc ngách trong phòng, ngay cả mặt sau bình phong đều nhìn mấy lần, sau khi xác định không có bất kỳ dị dạng nào mới ôn nhu nói:

- Thái hậu sớm nghỉ ngơi đi, thiếp thân cáo lui.

Thái hậu tựa trên gối đầu dụi dụi mắt nói:

- Khí trời hơi lạnh, bản cung không tiễn nữa, ngươi đi thong thả.

- Vâng.

Kẹt kẹt …

Cửa phòng lần nữa đóng lại, bên ngoài truyền đến tiếng trò chuyện, Bí Vệ tiếp tục truy đuổi về hướng đông, chỉ lưu lại hai người canh giữ ở cửa phòng, bảo đảm an toàn cho thái hậu.

Thái hậu dựa nghiêng trên gối đầu, lúc này sắc mặt mới dần đỏ lên, toàn thân run rẩy, đang định nhỏ giọng nói gì đó thì bị bịt miệng lại.

- Xuỵt … bên ngoài có người...

Tiếng nói mềm nhẹ vang lên bên tai, ấm áp thỏa mái như được lò sưởi ôm lấy.

Thái hậu nín thở, gắt gao nắm chặt tay dưới chăn, mu bàn chân cong lên không ngừng muốn cách ra xa chút, lại không cách nào dùng sức được.

Nàng vốn dễ ra mồ hôi, tơ vàng bị là cống phẩm đến từ Giang Nam, hiệu quả giữ ấm vô cùng tốt, thoáng chốc, quần mỏng và áo yếm sát người đã bị mồ hôi tẩm ướt quá nửa, chỉ cảm thấy mỗi một cái chớp mắt đều là giày vò.

Thái hậu khó chịu thành thế rồi, Hứa Bất Lệnh tự nhiên cũng chẳng tốt được đi đâu, bên ngoài nguy cơ trùng trùng, trong ngực lại vô cùng phỏng tay, tâm tạng chỉ chực chờ nhảy ra cổ họng.

Vì che kín thân hình, đầu Hứa Bất Lệnh đều vùi trong đệm chăn, chóp mũi dán lên vai thái hậu, mùi thơm nhàn nhạt mê người xộc vào mũi, hắn cường hành ngưng thần tĩnh khí, lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, hòng không đi chú ý quá mức hồng phấn khô lâu trong ngực.

Nhưng mà... Thật sự là quá lớn ...

Hít... Thở .. Hít ... Thở ...

Hai người cứ vậy giấu trong đệm chăn, cứ thế thức nửa canh giờ, thẳng đến khi Hứa Bất Lệnh khí huyết hỗn loạn sắp độc phát thân vong, hai tên Bí Vệ bên ngoài mới rời đi.

Chờ đợi khoảng khắc, sau khi xác định không còn ai xung quanh, Hứa Bất Lệnh mới buông ra thái hậu, ngấm ngầm thở phào một hơi, chỉ cảm thấy tinh khí thần toàn thân bị rút sạch.

Thái hậu cũng thở nhẹ, thân thể phát run, một lúc lâu sau mới xột xoạt xoay người, mặt đối mặt Hứa Bất Lệnh, run giọng nói:

- Người đi không?

Tuy quang tuyến mờ tối, lại vẫn có thể thấy được gương mặt diễm lệ động người của thái hậu đỏ bừng như máu.

Bốn mắt nhìn nhau, gần trong gang tấc.

Hứa Bất Lệnh cố tự trấn định:

- Đi, tạ... Xuỵt xuỵt … đừng làm loạn...

Hai mắt thái hậu như muốn phún lửa, giương nanh múa vuốt không thành liền nhấc chân đá bộ vị yếu hại của Hứa Bất Lệnh một cái:

- Còn không đi xuống! Bản cung... Bản cung...

Bản cung nửa ngày, lại không biết làm thế nào để trị Hứa Bất Lệnh, rốt cuộc giờ nàng chỉ như cá trên thớt gỗ, tự thân đều khó bảo.

Hứa Bất Lệnh lúng túng không thôi, như là nam nhân không làm được việc xám xịt đứng dậy, đặt chân xuống đất chuẩn bị rời đi.

- Chờ chút! Không được đi!

Thái hậu chịu thiệt lớn như vậy, há chịu để cho Hứa Bất Lệnh cứ vậy chạy mất, ngồi dậy dùng tơ vàng bọc kín dáng người đồng hồ cát, lúc này mới hiện ra mấy phần uy nghiêm và đoan trang thường thấy, lạnh lùng nói:

- Đêm nay xảy ra chuyện gì?

Lời này nói rất nghiêm túc, lại khó che dấu được vẻ mỏi mệt và run rẩy, rốt cuộc nín nhịn nửa giờ, thể lực đã bị tiêu hao không nhỏ.

Hứa Bất Lệnh đưa lưng về phía thái hậu, hơi chút tổ chức ngôn từ một phen, lát sau mới nói:

- Là việc riêng... Đêm nay thực sự đã đắc tội thái hậu, ai...

- Ngươi đi Thái Cực Cung?

Thái hậu chỉnh lý suy nghĩ trong đầu, một lúc sau liền nhướng mày hỏi:

- A Cửu thường niên ở tại Thái Cực Cung bảo hộ thánh thượng, ngươi đi Thái Cực Cung làm cái gì?

Hứa Bất Lệnh thấy bị đoán được, liền cũng không giả bộ được, hơi chút suy nghĩ rồi nói:

- Trên người ta trúng phải Tỏa Long Cổ, không còn sống được lâu nữa, chuyện này chắc thái hậu biết chứ?

- Tất nhiên là biết, triều đình vẫn đang một mực truy tra việc này...

- Ta nghe một tên thuật sĩ vân du bốn phương nói, trong nội khố có Tỏa Long Cổ, thế nên muốn tới xem xem...

- ...

Thái hậu sửng sốt, trên mặt không giấu được vẻ kinh ngạc:

- Ngươi hoài nghi là triều đình hạ độc?

Hứa Bất Lệnh mặc dù lòng dạ biết rõ, nhưng ngay trước mặt thái hậu lại không tiện nói quá rõ ràng, chỉ thuận miệng đáp:

- Không còn sống lâu nữa, cùng đường mạt lộ, nghe ngóng được tin tức tự nhiên phải tới xem xem.

- Hồ nháo.

Thái hậu nhíu mày, thần sắc càng thêm phần nghiêm túc, ngay cả chuyện kiều diễm vừa nãy đều vứt sang một bên không để ý, chân thành nói:

- Tây Lương tổng binh hai mươi vạn, trong thiên hạ vốn đã có rất nhiều lời đồn chuyện nhảm. Nếu ngươi tin lời đồn liền hoài nghi thánh thượng, chính là kéo toàn bộ bách tính trong thiên hạ vào cơn chiến hỏa. Ngươi có biết đêm nay lẻn vào Thái Cực Cung là tội danh thế nào không? Hướng lớn mà nói, có thể phán định thành phiên vương mưu phản...

- Thái hậu giáo huấn phải lắm, sau này tuyệt đối sẽ không tới nữa.

Thái hậu nhấp hé môi, rất lâu sau mới nhẹ nhàng thán một tiếng:

- Hứa Bất Lệnh, bản cung biết ngươi tuổi trẻ thành danh lại gặp phải tai vạ bất ngờ, trong lòng một mực có lệ khí, từ bài thơ lần trước kia liền có thể nhìn ra được. Nhưng chuyện gì cũng phải nghĩ kỹ rồi hẵng làm, nếu để thánh thượng biết được chuyện ngày hôm nay, cảm tình giữa thánh thượng và Túc Vương coi như triệt để đứt hẳn.

Hứa Bất Lệnh khẽ gật đầu:

- Lệnh Nhi biết sai rồi, đêm đã khuya, thái hậu sớm nghỉ ngơi, cáo từ.

Nói xong liền chuẩn bị chuồn đi.

Nhưng mà thái hậu không ngốc, thấy Hứa Bất Lệnh nhấc lên quần dài không nhận người, lập tức nhíu mày lạnh lùng nói:

- Chờ chút, trước khoan nói chuyện ngươi tự tiện tiến cung. Vừa rồi ngươi ... Vừa rồi ngươi mạo phạm bản cung, món nợ này nên tính thế nào?

Mặt mo Hứa Bất Lệnh đỏ lên:

- Ừm... Ngoài ý, hoàn toàn chỉ là ngoài ý, thái hậu đừng để trong lòng.

Ngoài ý? Đừng để ở trong lòng?

Trong mắt thái hậu chất đầy phẫn nộ, vừa rồi nàng bị ôm nửa canh giờ, chỗ có thể chạm trên người về cơ bản đều bị chạm sạch, khăng khăng trong chuyện này nàng còn là kẻ câm ăn hoàng liên, đắng mà không nói ra được, có cho nàng một trăm lá gan cũng không dám lộ ra, há có thể không để trong lòng.

- Chính ngươi nói xem, nên làm thế nào?

Hứa Bất Lệnh có thể làm gì được, hắn lại không thể để thái hậu tái giá, thế là đành chỉ biết hàm hồ nói:

- Ừm... Vừa rồi không có chuyện gì xảy ra cả...

Thái hậu thấy Hứa Bất Lệnh muốn quỵt nợ, ngữ khí liền nặng mấy phần:

- Ngươi tưởng bản cung dễ bị bắt nạt? Ngươi có tin ta cầm chuyện này...

Chỉ là còn chưa dứt lời, thái hậu đã thấy Hứa Bất Lệnh nhíu mày xoay người lại, đi đến bên giường ngồi xuống, nghiêm túc nhìn nàng.

Thái hậu im bặt mà dừng, cổ rõ ràng khẽ rụt lại, hơi kéo chặt đệm chăn, chẳng qua lập tức lại nghiêm mặt, như trưởng bối nhìn chằm chằm vãn bối, khí thế rất mạnh.

- Ngươi to gan, xoay qua chỗ khác.

Hứa Bất Lệnh nhìn vào bộ dạng hơi có chút sợ sệt của thái hậu, đành chịu nói:

- Ta hổ thẹn tại trước, chẳng qua việc này đúng là đành chịu, hay là ngươi bạt tai ta?

- ... Bạt tai ngươi thì ích gì...

Thần sắc trong mắt thái hậu loạn chuyển —— nữ tử thất tiết không phải việc nhỏ, nàng chắc chắn sẽ không ăn ngậm bồ hòn còn vì đó tự sát, nhưng kéo Hứa Bất Lệnh ra ngoài chém đầu cũng không được, vạn nhất chọc tức Hứa Bất Lệnh...

Nói chuyện với nam nhân trong trường hợp thế này, nữ nhân trời sinh là đối tượng thiệt, thái hậu cầm cự một lát, cuối cùng đành phải trầm giọng nói:

- ... Ngươi đi ra trước đi... Việc này tuyệt không thể để người thứ ba biết được, nếu không Túc Vương đều không giữ được ngươi.

- Trời biết đất biết, ngươi biết ta biết. Thái hậu cũng đừng nói ra chuyện ta tiến cung, cáo từ.

Hứa Bất Lệnh khẽ gật đầu, đứng dậy trực tiếp từ cửa sổ lộn ra ngoài.

Sắc mặt thái hậu lúc trắng lúc xanh, kéo lấy đệm chăn ngồi đó hồi lâu. Xác định Hứa Bất Lệnh đi rồi mới dời ánh mắt đến trên bàn, nơi đấy đặt một con rối, khắc chính là quý công tử nho nhã lễ độ.

- Phi … ta bị điên mới khắc nghiệt chướng này... Cũng may không bị phát hiện...

Thái hậu nghiến răng nghiến lợi một lúc, đang định đứng dậy chạy tới giấu đi con rối.

Nào ngờ mới vừa vén chăn lên, chợt cảm thấy trước người lạnh lẽo.

Cúi đầu nhìn lại, hoa sen tàng cá chép đã biến mất vô tung vô ảnh...

- A...

Sắc mặt thái hậu đỏ lên, vội vàng rụt trở về, ánh mắt vừa sợ vừa giận nhìn ra cửa sổ, mang theo mấy phần thẹn ngượng, bực bội lẩm bẩm nói:

- Tiểu tử chết tiệt này, lúc rồi nào... còn dám... còn dám uy hiếp ta...

Hình thêu cá chép vàng cũng như long bào mũ phượng quan, chỉ có quốc mẫu mới được mặc, trong hoàng thành không có hoàng hậu, chỉ có một thái hậu là nàng. Thứ kia mà bị lấy đi, há chẳng phải là muốn uy hiếp nàng không được làm lộ chuyện.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)