Trường An Thành một trăm linh tám phường, đèn hoa như biển, nhai phường san sát như bàn cờ, từng tòa kiến trúc tọa lạc trong đó.
Hoàng thành nguy nga ở phía cuối Chu Tước đại nhai cao hơn hết thảy kiến trúc một đoạn, từ xa xa nhìn lại như một mặt tường cao không thể vượt qua, ẩn ẩn có thể thấy được mái vòm cung điện bên trong, dưới ánh trăng hiện ra một ít luân khuếch.
Hứa Bất Lệnh thân khoác y phục dạ hành, lấy tốc độ nhanh nhất lao vùn vụt vượt qua phòng xá và phường tường, như một vệt bóng đen khoái tốc tới gần hoàng thành.
Hoàng thành rất lớn, bốn phía có tổng cộng mười sáu đạo cửa cung, mỗi đạo cửa tất có cao nhân tọa trấn, Lang Vệ ngoài sáng Bí Vệ trong tối, cộng thêm ngũ vệ cấm vệ quân, từ trong tới ngoài biến hoàng thành thành Thiết Dũng Trận, tưởng muốn từ bên ngoài đi vào thực sự khó hơn lên trời.
Chẳng qua Hứa Bất Lệnh không phải lãnh binh bức cung, tự nhiên không cần chính diện ứng đối cấm vệ quân, chỉ cần tránh đi những chỗ phòng thủ nghiêm mật là được. Lần trước Hứa Bất Lệnh đã thăm dò qua Trường Nhạc Cung, cao thủ chỗ đó không nhiều, đại bộ phận các nơi đều trống không.
Màn đêm buông xuống, cửa cung chưa đóng lại, lúc này phòng vệ tập trung ở cửa thành. Hứa Bất Lệnh đi tới bên ngoài đường phố tiếp giáp giữa Vĩnh Xương Phường và hoàng thành, từ xa xa liền quan sát thấy đại đội cấm vệ quân tay cầm cường cung kình nỏ, xách theo đèn lồng men theo tường thành tuần tra tới lui.
Hứa Bất Lệnh nín hơi ngưng khí, tại chỗ an tĩnh chờ đợi chốc lát, thẳng khi cấm vệ quân tuần tra dưới tường thành rời xa còn chưa lộn ngược trở về, hắn đột nhiên động thân, xuyên qua phố dài rộng lớn đi đến dưới tường thành, trong tay áo trượt ra hai thanh chủy thủ, đâm vào khe hở giữa tường gạch, thân thể mượn lực trèo đi lên, bích hổ du tường chớp mắt liền đến đỉnh tường, sau khi nghiêng tai lắng nghe không thấy có động tĩnh mới xoay người nhảy vào cung thành...
—— ——
Bóng đêm dần sâu.
Ngư Thư Phòng phía sau Thái Cực Cung chợt lóe lên ánh đèn, hai tên thái giám áo bào đỏ tay cầm phất trần đứng ở cửa ra vào, phía trước là Thái Cực Điện, xa xa có thể thấy được mấy con thụy thú trên nóc đỉnh cung điện.
Từ Chu Tước Môn đến Thừa Thiên Môn là ngoại thành, cấm vệ quân trú đóng ở trong đó, sau khi vào Thừa Thiên Môn, cứ trăm bước sẽ có một Bí Bệ, từ Thừa Thiên Môn đến bên ngoài Ngự Thư Phòng, Bí Vệ chi chít khắp nơi, che kín khắp toàn bộ Thái Cực Cung.
Vô luận là Đại Nguyệt hay Đại Tề tiền triều, trong lịch sử đều từng xảy ra chuyện dũng sĩ hoặc tử sĩ giang hồ chui vào cung thành, chỉ tiếc tường Thái Cực Cung cao ba trượng năm, từ Chu Tước Môn đến Ngự Thư Phòng kéo dài gần hơn sáu ngàn bước, chưa từng có ai thành công xông qua ngàn bước, nói cách khác ngay cả Thừa Thiên Môn đều không vào được, càng đừng nói tới hậu cung phía sau Thái Cực Cung .
Đêm khuya nhân tĩnh, tùy theo tiếng trống vang lên, từng đạo cửa thành lần lượt đóng lại, trong cung thành sa vào an tĩnh, ngăn cách thành hai thế giới với đô thành phồn hoa bên ngoài.
Trong Ngự Thư Phòng, Tống Ký đứng trước bức họa Thôi hoàng hậu, đốt ba nén hương cắm lên trên hương án, ngẩng đầu nhìn chăm chú bức tranh, sắc mặt trước sau như một, bình thản như giếng nước.
Giả công công bưng một ấm trà xanh đi đến, đặt ở trên bàn, mở miệng khuyên nhủ:
- Thánh thượng, long thể quan trọng, cuối năm vô sự, nên nghỉ ngơi sớm chút.
Tống Ký chắp hai tay sau lưng, khe khẽ thở dài:
- Đã tìm được tung tích Giả Dịch chưa?
Trên gương mặt tràn đầy nếp nhăn của Giả công công lộ ra mấy phần thổn thức, lắc đầu nói:
- Giả Dịch thiên phú không sai, nhưng xuất thân tử sĩ, thái quá ngay thẳng, nhiều phen giáo hóa vẫn đầu óc chậm chạp, khả năng bị người lợi dụng ... Dữ nhiều lành ít.
- Năm đó hoàng hậu thân cận với mỗi Giả Dịch, ngay cả trẫm đều hết cách với nàng ... Giả Dịch trung tâm hộ chủ, hoàng hậu đi nhiều năm vậy rồi, chỉ sợ hắn vẫn chưa thể thả xuống, người đều có mệnh, mặc hắn đi thôi.
- ... Giả Dịch không nên vào cung, nếu đặt mình vào giang hồ, giả lấy ngày giờ, thành tựu ắt không thua bọn Lục Bách Minh, đáng tiếc...
Nghe thấy lời này, Tống Ký xoay người ngồi lại trước ngự án, hơi chút trầm mặc rồi nói:
- Mấy năm gần đây giang hồ quả thực không có nhân vật nào xuất sắt. Trẫm năm đó Thiết Ưng Liệp Lộc, vốn dự tính không phải muốn đánh gãy sống lưng quân nhân, biến giang hồ thành một đầm nước đọng. Chỉ là những thế lực giang hồ kia, địa bàn lớn rồi, nhân thủ nhiều lên, liền quên mất bổn phận, bắt đầu nghĩ đến nhúng tay triều đường, đến nay vẫn có một đám tiêu tiểu ngấm ngầm mưu đồ, tưởng muốn khiêu khởi ba nước phân tranh, lật úp thiên hạ của trẫm...
... Hiệp dĩ vũ phạm cấm, Trẫm quản nới lỏng không được, thu chặt cũng không được, đường đường gia chủ Đông Hải Lục gia, đến cả cửa nhà đều không dám đi ra, nói đến, thật có chút kiểu uổng quá chính (quá tay).
Giả công công khẽ gật đầu, xưa nay quân vương đa phần tự phụ, cực ít nghĩ lại sai lầm của bản thân. Nhưng Tống Ký rõ ràng không phải như vậy, chỉ cần thần tử gián ngôn là thật, dù có chỉ vào mặt mà mắng, Tống Ký cũng sẽ vui vẻ tiếp nhận sửa sai.
Chẳng qua đối với đánh giá “kiểu uống quá chính, Giả công công lại là cầm ý kiến bất đồng:
- Quân nhân khai quốc, văn nhân trị thế, thái bình thịnh thế quân nhân quá nhiều, có trăm hại mà không một lợi, không quản thúc tất nhiên gây họa thị tỉnh. Ừm... Chẳng qua quản thúc quá nghiêm, người giang hồ không chỗ phát tiết tinh lực, cũng sẽ âm thầm trợ trường phong khí thiêu đốt cướp giết, bên ngoài Trường An ca múa thăng bình, mỗi năm âm thầm tư đấu tử thương thảm trọng chính là ví dụ.
- Đại hưng võ cử vốn là cấp cho quân nhân một con đường ra, đám khách giang hồ này lại tự cao thanh cao không chịu tòng quân nhập ngũ, Trẫm cũng không thể thả lỏng chính lệnh, mặc cho bọn họ tùy tiện chém giết lẫn nhau mà không can thiệp, như thế thiên hạ chẳng phải đại loạn.
Giả công công hơi chút suy xét rồi nói:
- Mưu cầu của con người, chẳng qua là quyền tiền danh sắc, người giang hồ trọng danh sắc nhiều hơn một chút, chỉ cần vào giang hồ, đều muốn chiếm một chỗ đứng chân. Trước kia “danh này là dựa giết đi ra, giờ không cho bọn họ giết, chỉ có thể luận bàn, ai cũng đều không phục...
... Kiếm thuật Đông Hải Lục Bách Minh không dưới Chúc Trù Sơn, trên giang hồ nhấc đến “Kiếm Thánh, lại chỉ biết lão kiếm thánh Chúc Trù Sơn mà không biết Lục Bách Minh, bởi vì Lục Bách Minh chưa từng du lịch giang hồ tích lũy danh vọng. Lão nô cảm thấy, ngược lại có thể vào tay từ phương diện này.
Tống Ký nâng chén trà lên nhấp một ngụm, tuy chuyện võ nghệ chỉ là việc nhỏ, nhưng thân làm đế vương Đại Nguyệt, có thể khiến cho một phương thái bình đương nhiên sẽ không lười biếng. Nghiêm túc suy tư khoảnh khắc liền đưa mắt nhìn về phía bức tranh treo trên tiếng, khe khẽ nói:
- Năm đó khi tiên đế tại vị có danh xưng “Tuyên Hoà Bát Khôi, đến nay vẫn một mực lưu hành trong chốn giang hồ thị tỉnh. Hay là Trẫm cũng thân phong “Chiêu Hồng Thập Khôi, tứ thưởng vũ tiến sĩ xuất thân yết bảng thiên hạ, để quân nhân trong thiên hạ đi tranh?
Giả công công đi tới gần, gật đầu nói:
- Trên giang hồ đúng là cũng có danh xưng tương tự, nhưng mãi chưa thể được đến công nhận. Thường nói “Vũ vô đệ nhị, nếu thánh thượng tự thân khai khẩu, tứ thưởng kim bảng, trên giang hồ sợ là sẽ náo nhiệt lên nhiều...
... Bách tính thị tỉnh thực ra rất chú ý tới chuyện tài tử, hiệp khách, mỹ nhân, bách tính ban ngày lao động, khi nhàn hạ có thể tới tửu quán trà xá chuyện phiếm vài câu buông lỏng tâm tình, như thế cũng có trợ giúp vỗ an dân tâm.
Lời này của Giả công công rất có thấy xa, dù đặt ở xã hội hiện đại, những vật như radio, tivi xuất hiện, mục đích ban đầu chính là để cho bách tính tầng đáy sau một ngày mỏi mệt có chỗ để thả lỏng tinh thần.
Tống Ký cũng bị câu lên hứng thú, châm chước một phen liền gật đầu:
- Ngày mai thương thảo một phen với đám người Tiêu tướng, nếu có thể làm liền phát ra chiếu thư... Văn vô đệ nhất, tài tử liền miễn, còn về thiên hạ mỹ nhân... Tìm Từ Đan Thanh về đây cho Trẫm, tứ thưởng hắn một cây bút, hỏi hắn nhận hay là không nhận.
- Thế nhân tuyển cho Thập Vũ Khôi?
- Trẫm lại không phải người giang hồ, ngươi có người thích hợp để tiến cử không?
Giả công công chăm chú hồi tưởng một phen, lát sau liền trầm giọng nói:
- Kiếm Thánh Lục Bách Minh, Thiên Nhận Môn Tư Đồ Nhạc Tẫn, Túc Vương thế tử Hứa Bất Lệnh có thể nhập bảng, những người khác khó phân cao thấp, phải đánh qua một lượt mới biết được.
Tống Ký hơi có chút ngoài ý:
- Hứa Bất Lệnh tuổi gần mười tám, có thể tiến vào top mười?
Giả công công nghiêm túc gật đầu:
- Tuổi nhỏ đã sớm thành danh, nếu không trúng Tỏa Long Cổ, hoàn toàn đủ tư cách xếp vào top mười.
Tống Ký không biết võ nghệ, cao thủ mà hắn hiểu rõ nhất cũng chỉ có Giả công công, bèn lập tức hỏi:
- Trong top mười, ngươi xếp thứ mấy?
Trên mặt tràn đầy nếp nhăn của Giả công công lộ ra mấy phần khiêm tốn:
- Lão nô tuổi tác đã cao, xếp ngay sau Hứa thế tử là được rồi.
Ngón tay Tống Ký gõ nhẹ mặt bàn, lắc đầu cười một tiếng:
- Thôi, trừ ngươi ra, để cho người ngoài đi tranh.
- Vâng!
Hai chủ tớ trao đổi chỉ khoảnh khắc, ngoài cửa đột nhiên có một vệt bóng đen rơi xuống, đứng bên ngoài Ngự Thư Phòng trầm giọng mở miệng nói:
- Thánh thượng, có khách tiến cung.
Cửa cung đã quan bế, lúc này tới khách nhân, tự nhiên không phải được mời mà đến .
Từ sau Thiết Ưng Liệp Lộc, người lẻn vào cung thành báo thù không phải số ít, Tống Ký cũng không quá để ý.
Giả công công khom mình hành lễ, sau đó nắm lấy phất trần chậm rãi đi ra ngoài, khép lại cửa phòng...
---------