Qua nhiều năm tiếp xúc vậy rồi, kỳ thực Tiểu Đào Hoa cũng nhìn ra phần nào tính cách Hứa Bất Lệnh, nhưng muốn nàng như khi còn nhỏ, dính lấy Hứa Bất Lệnh mở miệng một tiếng “đại ca ca, nàng cứ luôn cảm thấy khó chịu. Nàng đã lớn rồi, cứ thế này là tốt nhất, rốt cuộc không xa rời nhau, lại không vội ở nhất thời.
Đang lúc nhẹ giọng tán gẫu, Trần Tư Ngưng bị giày vò nguyên cả một ngày dần nhỏ tiếng, từ từ nhắm mắt lại.
Tiểu Đào Hoa lắng nghe tiếng mưa đều đều bên ngoài, hồi tưởng trường cảnh dưới bóng liễu bên hồ, có chút không ngủ được, quay lưng đi, lại lấy ra nén bạc ròng mang theo bên người, đặt ở trong tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Hai người cứ vậy nằm trên giường, không biết qua bao lâu.
Giữa lúc Tiểu Đào Hoa nửa mê nửa tỉnh, đột nhiên nghe thấy tiếng vang “kẽo kẹt kẽo kẹt… khe khẽ, giường chiếu cách đó không xa tựa hồ đang rung nhẹ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây