Trong mắt Tiểu Đào Hoa tràn đầy bi thương, nghẹn ngào không thốt được nên lời.
Tả Thanh Thu khe khẽ lắc đầu, nhếch môi cười nói:
- Tập võ cả đời, có thể sướng khoái đánh một trận, không có gì phải luyến tiếc nữa cả; mưu đồ cả đời, trước khi chết có thể thấy được thái bình hiện ra, tâm kết cũng giải. Không có gì phải thương tâm hết, đừng khóc.
Tiểu Đào Hoa mấp máy môi, đi theo Tả Thanh Thu mấy năm, sớm đã coi Tả Thanh Thu là thân nhân trưởng bối, ý tứ trong những lời vừa rồi, nàng há có thể hiểu được?
- Sư phụ, ngươi. . . Vì sao ngươi cứ phải muốn đánh nhau với đại ca ca? Đã nói rồi, không đánh, sau này tới thành Trường An, tiếp tục vì bách tính khai thái bình. . .
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây