Nghe được lời này, trong lòng Quách Sơn Dung ấm áp chút, lại lắc đầu thở dài, đưa tay ôm lấy Mãn Chi, ôn nhu nói:
- Được rồi được rồi, giờ cha mẹ đều tới đủ cả, tranh thủ thời gian xử lý chuyện hôn sự luôn đi, ít nhất còn có thể giữ được ghế lão thất, còn muộn nữa, ta cảm thấy lão thập nhất đều chưa hẳn đã có phần. Lỡ mà biến thành Chúc Thập Nhị, chẳng phải lớn gấp đôi cha ngươi.
Bước chân Chúc Mãn Chi ngừng lại, như thể hồ quán đỉnh, tròng mắt to sáng rực lên:
- Đúng nhỉ! Các ngươi đều tới cả rồi, còn chờ cái gì nữa? Nhanh nhanh nhanh... Ai u … mẹ, ngươi đánh ta làm gì?
- Có đứa con gái nào như ngươi không? Cô nương nhà người ta xuất giá, ai nấy đều khóc sướt mướt mấy ngày, ngươi lại ước gì không chạy ngay được vào trong phòng người ta, đúng là mất công nuôi không bao nhiêu năm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây