Thế Tử Thật Hung

Chương 122: Hà hoa tàng lý

Chương Trước Chương Tiếp

Hô... Hô...

Tiếng thở dốc khe khẽ vang lên trong rừng hoa đào, bé không thể nghe.

Hứa Bất Lệnh gắng gượng chống đỡ thống khổ như vạn kiến cắn tim trong cơ thể, ngồi bệt trên mặt đất, cúi đầu nhìn Giả Dịch sắc mặt nay đã xám trắng:

- Hỏi ngươi một vấn đề, ta cho ngươi được chết thống khoái.

Giả Dịch nằm giữa rừng hoa đào, hai mắt nhìn chăm chăm lên hoa giấy, trên mặt không có bao nhiêu thống khổ. Rốt cuộc chịu đựng đau đớn là tố chất cơ bản nhất của tử sĩ. Không có cảm tình, không có tư tưởng, nói gì nghe nấy, không sợ tử vong, đấy mới là tử sĩ hợp cách.

- Ngươi là ai?

- Hứa Bất Lệnh.

Hứa Bất Lệnh không khả năng lưu lại người sống, bởi thế không tất yếu phải giấu diếm thân phận.

Giả Dịch buồn bực ho một tiếng:

- Danh bất hư truyền, vốn tưởng chỉ là thiên tư không sai, xem ra ta nhìn lầm.

Hứa Bất Lệnh không nói nhảm, trầm giọng hỏi:

- Mùa xuân năm Tuyên Hoà thứ hai, ngươi đảm nhiệm chưởng sự nội khố, có phải từng giao tiếp với Lang Vệ, vận chuyển Tỏa Long Cổ đến U Châu Đường gia?

Giả Dịch trầm mặc, nhìn lên hoa đào, thanh âm bình thản:

- Đúng là có chuyện này, mùa xuân năm Tuyên Hoà thứ hai, U Châu Chúc gia bất tuân triều đình quản thúc, U Châu Đường gia và Lang Vệ hợp lực giảo sát Chúc gia, khó mà địch nổi lão kiếm thánh Chúc Trù Sơn, cuối cùng phải dùng Tỏa Long Cổ.

Hứa Bất Lệnh nhướng mày. Lão Tiêu từ trong miệng thuật sĩ vân du tứ phương nghe ra được, trong dịp thiết ưng săn hươu từng xuất hiện Tỏa Long Cổ, sợ rằng chỉ chính là lần đó .

- Tỏa Long Cổ còn có trong nội khố không?

- Ta sớm đã không chưởng quản nội khố nên không biết được, thế tử điện hạ trúng độc, vậy chắc là sẽ không để trong nội khố nữa, còn về phải chăng đã tiêu hủy, sợ rằng chỉ có đương kim thánh thượng mới biết.

Ánh mắt Hứa Bất Lệnh chuyển lạnh:

- Độc này giải thế nào?

Giả Dịch vẫn nhìn đăm đăm hoa giấy, trầm mặc hồi lâu mới nói:

- ... Thế tử hẳn nên đi hỏi thánh thượng, một tên thái giám như ta, làm sao mà biết được...

Rừng đào an tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở yếu ớt.

Hứa Bất Lệnh đánh giá sắc mặt Giả Dịch một phen, đột nhiên dò hỏi:

- Thôi hoàng hậu chết như thế nào?

Lông mi Giả Dịch khẽ rung động, lắc đầu nói:

- Tâm bệnh... Động thủ đi, ta là tử sĩ, sớm nên đi xuống bồi cùng tiểu thư, sống tạm đến nay, không ngày nào yên giấc cả.

Hứa Bất Lệnh nâng lên cánh tay dần dần tím xanh vuốt vuốt trán, lại đợi thêm giây lát.

Xương cốt toàn thân Giả Dịch đã gãy đứt quá nửa, thống khổ không thua gì Tỏa Long Cổ phát tác, đến lúc Hứa Bất Lệnh sắp sống không bằng chết, Giả Dịch lại vẫn không mở miệng nói thêm điều gì.

- Kiếp sau đầu thai cho tốt.

Hứa Bất Lệnh thấp giọng nói một câu, sau đó liền là “Két … một tiếng giòn vang.

Ánh mắt Giả Dịch từ từ tan rã, không còn khí tức.

Hứa Bất Lệnh đưa tay vuốt mắt cho Giả Dịch, bỗng chợt ho khan kịch liệt, cánh tay run rẩy lấy ra hai chiếc bình nhỏ từ trong ngực, dược hoàn kèm rượu mạnh rót vào trong bụng, rất nhanh mồ hôi liền thấm ướt quần áo toàn thân, màu tím xanh trên hai cánh tay theo đó dần tan biến.

Gió đêm hơi lạnh.

Ước chừng qua nửa khắc đồng hồ, Hứa Bất Lệnh mới lung la lung lay đứng dậy, đi đến chiếc chổi trong lương đình, quét dọn vụn giấy và vết máu trên đất, lại lấp đi mấy dấu chân giẫm ra khi nãy.

Vừa rồi đánh nhau, Hứa Bất Lệnh một mực để ý cảnh vật chung quanh, một chiêu thuấn sát, lúc này xóa đi dấu vết tự nhiên không mấy phiền phức.

Khôi phục bộ dạng rừng hoa đào như lúc ban đầu, Hứa Bất Lệnh nâng lên thi thể Giả Dịch, đi đến bên bờ hồ chứa nước ở mặt bắc hậu cung, vô thanh vô tức trượt vào trong hồ nước băng lãnh thấu xương, vét mấy hòn đá dưới đáy hồ nhét vào trong áo khoác thái giám, thẳng đến khi thi thể không cách nào nổi lên mới lần nữa về lại ven hồ, một ít vết máu trên thân cũng theo đó được rửa sạch.

Làm xong hết thảy, Hứa Bất Lệnh đương trường do dự khoảnh khắc. Hiện tại đã xác nhận độc là do hoàng đế hạ, sợ rằng cách giải độc chỉ có mỗi hoàng đế biết được, hệt như Giả Dịch nói, muốn giải độc chỉ có thể đi hỏi hoàng đế.

Nhưng hoàng đế đã động thủ, há sẽ vô duyên vô cớ giúp hắn giải độc, dù làm rõ sự tình, hoàng đế cũng sẽ dày mặt chết không thừa nhận, tuyệt không để loại chuyện chọc giận biên quân, có hại hiền danh này truyền đi ra.

Mà như đêm nay âm thầm đến hỏi...

Hứa Bất Lệnh hít sâu một hơi, trong mắt chớp qua mấy phần vô lực.

Hoàng đế không đợi ở hậu cung, hắn mới có cơ hội lẻn vào hậu cung giết Giả Dịch, nếu đi tìm hoàng đế, cao thủ tùy thời canh giữ bên người hoàng đế lại không phải kẻ mù người điếc, năm bước một gác, đứng lên cũng có thể vây quanh Ngự Thư Phòng một vòng, rất khó lẻn vào được trong đó.

Mà đợi ngày mai, có người phát hiện Giả Dịch mất tích, thủ vệ cung thành tất sẽ nâng cao cảnh giác, dù không tìm thấy thi thể, không rõ nguyên do, hộ vệ bên cạnh hoàng đế tất cũng sẽ nghiêm mật lên nhiều.

Muốn đi tìm hoàng đế nói chuyện, cơ hội tốt nhất chính là đêm nay, ngày sau còn muốn đi gặp, sợ rằng khó hơn lên trời.

Hứa Bất Lệnh cảm giác tình trạng thân thể một phen, không khả năng lần nữa huyết chiến với cao thủ, tỷ lệ thành công quá nhỏ, phải trở về tu dưỡng mấy ngày mới có thể động thủ.

Nghĩ tới đây, Hứa Bất Lệnh cân nhắc hồi lâu, cuối cùng vẫn cất bước đi về. Độc trong người như gươm kề cổ, chờ tu dưỡng tốt rồi, nhất định còn phải tới hoàng cung chuyến nữa, còn về khó hơn lên trời? Giờ vốn đã là tuyệt cảnh, ít ra cũng đỡ hơn là không đường để đi...

------

Bóng đêm càng thâm, trong Trường Nhạc Cung vốn người ở thưa thớt, nay chỉ còn lại có đèn đuốc theo gió đong đưa, hành lang đài các đình tạ không có một ai.

Hứa Bất Lệnh vô thanh vô tức xuyên qua hành lang ngàn bước, quay về lại tẩm điện của thái hậu, vốn định trực tiếp đi thiền điện nghỉ ngơi, nhưng vì phòng vừa rồi lúc ra cửa có người tới tra xét để lộ tin tức, bèn quyết định trước đi xem xem tình hình cái đã.

Thái hậu ở lâu trong thâm cung, bởi vì không có con cái nên người bên cạnh không nhiều, Trường Nhạc Cung rộng lớn với hơn ngàn tòa nhà công trình kiến trúc, nữ nhân sống ở chỗ này khó tránh khỏi có chút sợ hãi, buổi tối về cơ bản đều ngủ ở phòng xá gần chỗ thái hậu.

Hứa Bất Lệnh xuyên qua vườn hoa, yên ắng lắng nghe động tĩnh, quá nửa số cung nữ đều đã ngủ say, cũng có người trực ca đêm hoặc không ngủ được, chính đang xì xào bàn tán với nhau, thậm chí còn thấy được một đôi bách hợp số khổ, lén lút tránh trong phòng “mài gương .

Đối với chuyện này, Hứa Bất Lệnh cũng không lấy làm lạ. Cung nhân thường niên ở trong hoàng thành đại nội, cung nữ tầng đáy không có danh phận chức vụ, chỉ có thể ngày ngày làm việc, không nhìn thấy nửa điểm ánh sáng tương lai, còn về tình yêu nam nữ bản năng động vật lại càng không thể chạm. Dưới áp lực trường kỳ, thúc sinh ra tình trạng như thế quả thực rất thường thấy, lại thêm tẩm cung thái hậu đến cả thái giám đều không có, đành chỉ biết dùng loại phương thức này để giải quyết tâm hồn tĩnh mịch.

Sau khi tra xem túc xá nữ sinh một lượt, Hứa Bất Lệnh không phát hiện có dị dạng, lúc đang chuẩn bị rời đi, lại nhìn thấy cửa sổ tẩm điện thái hậu vẫn sáng đèn.

Hứa Bất Lệnh khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn sắc trời, đã rạng sáng hai ba giờ .

Chẳng lẽ thái hậu cũng đang...

Mang theo mấy phần nghi hoặc, Hứa Bất Lệnh vô thanh vô tức đi tới ngoài cửa sổ phòng ngủ thái hậu, ngón tay chọc rách giấy dán cửa, liếc nhìn vào bên trong một cái. Vừa nhìn, lập tức không khỏi sửng sốt.

Khuê phòng thái hậu khác một trời một vực với nữ tử bình thường, xa hoa rộng thoáng, trong phòng đặt rất nhiều giá sách, trên giá trưng bày đủ loại đồ vật, chén lưu ly, hộp Thất Xảo, Cửu Liên Hoàn … đa phần đều là vật kiện tinh xảo chốn thị tỉnh.

Trong phòng đặt lò sưởi rất ấm áp, thái hậu thân khoác áo ngủ mặc khố mỏng ngồi ở trước bàn, cổ áo nửa mở, lộ ra hình thêu hai con cá chép sặc sỡ ở bên trong.

Hứa Bất Lệnh nghe nói qua về thanh danh “hà hoa tàng lý, là vật thêu Giang Nam tiến cống, yếm chất mỏng như cánh ve, có thêu hai con cá chép giấu mình dưới lá sen, lúc phu thê “vận động mang theo từng trận gợn sóng, cá chép liền như đang tuần hành trong nước, sinh động như thật, chính là vật chơi trang nhã hàng đầu trong chốn khuê phòng.

Chẳng qua không quản là cá chép bình thường hay cá chép vàng, hết thảy đều là hàng đặc cống chuyên dùng cho hoàng thất, phi tử được sủng ái chưa hẳn có thể cầm tới, Hứa Bất Lệnh cũng là lần đầu tiên thấy được, thái hậu ngồi yên bất động, tự nhiên chưa thể hội tới diệu dụng trong đó.

Thường nói “Quân tử không vào phòng tối, Hứa Bất Lệnh không phải quân tử, nhưng cũng không phải hạng tiểu nhân bẩn thỉu, sau khi quét mắt thoáng qua một lượt liền quay sang nhìn lên bàn.

Trên mặt bàn bày biện đủ loại công cụ, bi thép, cái kẹp, cầu kim loại ….

Ngoài ra còn bày biện tiểu mã, kim hạc ghép lại mà thành. Hoài Nam Tiêu thị sở học hỗn tạp, thái hậu sống lâu trong thâm cung không có chuyện để làm, nghiên cứu mấy thứ đồ chơi nhỏ này cũng là điều dễ hiểu.

Thái hậu hẳn là đêm dài không ngủ được, lúc này mới ngồi dậy trước bàn, tay cầm một khối gỗ, dùng đao khắc kiên nhẫn tạo hình, bộ dạng hết sức chăm chú, trên gương mặt hơi có chút thành thục mang theo mấy phần ý cười.

Hứa Bất Lệnh hơi chút đánh giá, nhìn không ra thái hậu đang khắc thứ gì, liền cũng không ở lại lâu, cứ thế vô thanh vô tức tan biến ở bên ngoài gian phòng ...

….

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️